Thụ Nhân Với Quân Trường Thủ Đức (Nguyễn Văn Hiệp)

11 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 31868)
Thụ Nhân Với Quân Trường Thủ Đức (Nguyễn Văn Hiệp)


THỤ NHÂN VỚI QUÂN TRƯỜNG THỦ ĐỨC

 

Viết nhân ngày Quân Lực 19/6/2012.
Mến tặng tất cả TN đã từng thụ huấn tại Quang Trung,Thủ Đức,Long Thành và Đồng Đế.

Nguyễn Văn Hiệp



Tôi nhận được lệnh đi học Khóa 6/70 Sinh Viên Sĩ Quan Trừ Bị Thường Xuyên Thủ Đức.
Khoảng 8 giờ sáng tôi đến Quân Vụ Thị Trấn góc đường Lê Văn Duyệt-Trần Quốc Toản. Phía bên kia đường là Khu Cư Xá Hỏa Xa .5 chiếc GMC đậu sẳn. Những thanh niên cùng lứa tuổi lục tục kéo đến .Tất cả đều mặc đồ dân sự và mang theo một túi xách nhỏ. Chúng tôi đã thụ huấn qua các khóa Quân Sự Học Đường nên miễn thụ huấn tại quân trường Quang Trung, giai đoạn một, mà đi thẳng vào trường Bộ Binh Thủ Đức, giai đoạn hai. Người đến càng lúc càng đông, tôi nhìn quanh quất kiếm bạn quen. Một bàn tay đập nhẹ lên vai, quay lại thấy TRẦN VĂN HẢI K2 (còn gọi là Hải Hít) cười hì hì. Ủa mày đi khoá nầy hả? Ừ. Nói chuyện bâng quơ, khoảng nửa tiếng sau, thấy LÊ CẢNH THẠNH ( K1-3) tà tà đến, bụng hơi phệ. Ông này thì lúc nào cũng "ngâm", đợi phút chót mới ra. Cả ba nhập bọn. Kể từ khi ra trường đến nay gần một năm rưỡi, mới gặp lại 2 tên này. Khoảng 10 giờ, chúng tôi trình lệnh gọi nhập ngũ lên sĩ quan phụ trách. Mỗi chiếc GMC do một sĩ quan phụ trách. Những giọt nước mắt lăn tròn trên má, những chiếc hôn lướt qua vội vã của những người tình, người vợ; những bàn tay xiết chặt nhau , những vòng tay ôm không muốn dứt rời . Một số có bạn bè người thân là sĩ quan được nhắn gửi "Ráng đi mày ! rồi cũng ra trường như tao !". Cả ba chúng tôi không ai đưa tiễn. Như vậy cũng tiện, khỏi bịn rịn làm nhụt chí nam nhi. Đoàn xe bắt đầu chuyển bánh, dẫn đầu là chiếc xe jeep Quân Cảnh của đơn vị quân cảnh 301 của trường Bộ Binh Thủ Đức. Xe chạy ngang qua Hàng Xanh, Tân Cảng, nhập vào xa lộ . Cũng những chỗ này, Hàng Xanh, Tân Cảng, Chợ Nhỏ Thủ Đức nhưng hôm nay thấy xa lạ vì trong tôi có một sự thay đổi lớn lao : Tôi đang và sẽ là người lính thực sự! Mùi nhà binh tôi đã nếm qua các khóa Huấn Luyện Quân Sự tại Đại Học Kiến Trúc Saigon, tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung và nhất là trong khuôn viên Viện Đại Học DaLat sau Tết Mậu Thân 1968. Các ông Võ Bị khóa 22 đảm trách huấn luyện. Phần lớn chương trình là tập cơ bản thao diễn, huấn luyện vũ khí sơ đẳng với súng Carbine M1. Nhớ nhất là bài chiến thuật chống biểu tình. Chúng tôi được hưởng hơi cay, nước mắt nước mũi chảy dàn dụa, mắt cay xè, ho sặc sụa. Khói cay bao trùm Đại Học Xá. Buổi tối cũng cắt phiên gác với trái lựu đạn khói. Một đêm trước giờ gác, chúng tôi tụ tập trong căn nhà tiền chế đối diện với nhà Cha Ngô Duy Linh, Giám Đốc Đại Học Xá, NGUYEN TRUNG CHÁNH với cây guitar vừa đàn vừa hát những bản nhạc ngoại quốc. Hay nhất đêm đó là bản Love Me Please Love Me (Michel Polnareff). CHÁNH học khóa 2, nửa chừng bỏ về Saigon cùng với em gái tên NGA, ca sĩ ,thành lập ban nhạc chơi cho phòng trà Nuit d'Orient (Đêm Đông Phương) ở lầu 2 trước cửa rạp Casino Saigon nằm trên đường Pasteur.

Cuối khóa huấn luyện, chúng tôi đi duyệt binh bên kia Bờ Hồ. Áo quần ka ki vàng, chân mang ba ta trắng, đầu đội ca- lô, mang găng tay trắng trong tiếng nhạc hùng tráng, nhịp bước qua khán đài dưới sự chủ tọa của Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ, Phó Tổng Thống lúc bấy giờ! Sau đó chúng tôi trở lại giảng đường với Thầy Cô, bạn bè, trở lại những con đường lãng đãng sương mù của khu phố Hoà Bình ... 

Một sự kiện đặc biệt và chưa từng xảy ra cho các trường đại học ở miền Nam là Cha Viện can thiệp với Bộ Quốc Phòng cho phép các sinh viên hiện đang thụ huấn tại trung tâm huấn luyện Quang Trung được phép trở về trường mẹ dự lễ tốt nghiệp. Nhìn các anh K1, khoảng hai trung đội, áo lính đầu húi cua chân mang "bốt đờ sô", khoác áo đen graduation gown mà thấy ngậm ngùi! Buổi lễ được vinh dự đón tiếp TT VNCH NguyễnVăn Thiệu. Một mẫu đàm thoại được chính một anh K1 trong "đoàn quân" đó thuật lại vì ngồi gần đó. TT Thiệu ngồi hàng đầu, kế bên Cha Viện Trưởng. Phía sau là Tướng Tư Lệnh Vùng 2 (Tr/Tướng Vĩnh Lộc ?), Tỉnh Trưởng Lâm Đồng, Thị Trưởng DaLat (Đại Tá Phấn ?), các viên chức quân đội và hành chánh cao cấp khác. Khi TT Thiệu nhìn xuống thấy các tân khoa mang giầy "bốt đờ sô' mới ngạc nhiên quay qua Cha Viện Trưởng hỏi , Thưa Cha, sao các sinh viên mang giày trận? Cha Viện Trưởng trả lời, Thưa Tổng Thống vì sau khi tốt nghiệp các sinh viên này bị chi phối bởi Sắc Luật Tổng Động Viên 68 nên phải nhập ngũ...TT tiếp: uổng quá, học hành nhiều năm mà bây giờ... Rồi TT (Tổng Tư Lệnh quân đội) ra lệnh cho Sĩ Quan Tùy Viên ghi, nhớ cho tất cả các quân nhân này không tác chiến. Vì vậy, các anh K1, nhập ngũ ngay sau tốt nghiệp, tất cả đều đi ngành. (Đây là mẫu đối thoại có thật, anh K1 này sẵn sàng lên tiếng xác nhận nếu ai có hoài nghi )
Đoàn xe giảm tốc độ, chuẩn bị vào cổng chào của Trường Bộ Binh. Hai sinh viên sĩ quan đứng trên bệ cao mỗi người một bên cổng chào, mặc quân phục màu vàng, dập chân vào nhau, súng Garant kẹp sát đùi ở thế nghiêm. Xe vào cổng, quẹo phải chạy khoảng năm trăm thước, dừng lại. Bên trái là Vũ Đình Trường mênh mông, nắng cháy da. Cột cờ thủ ngữ cao vút với là quốc kỳ vàng ba sọc đỏ đong đưa theo gió nhẹ. Bên phải là Hội Trường của trường Bộ Binh. Một dàn khóa đàn anh với quân phục xanh ô liu thẳng nếp, tay áo xăn lên cao, đội nón nhựa đen tuyền với huy hiệu alpha vàng chói giầy" bốt đờ sô" bóng lưỡng, đang đón chờ. Thấy chúng tôi, đàn anh cười cười. Tôi nhớ lại mấy người bạn đã đi Thủ Đức nói huynh trưởng hắc ám lắm. Tôi đâu thấy gì đâu. Sau khi các sĩ quan bàn giao quân số, bửng xe vừa mở xuống thì các huynh trưởng nhào tới như đàn cọp đói, tiếng la hét của đàn anh bốn phía muốn bứt tung màng nhĩ!

"30 giây xuống xe!".

Chúng tôi lýnh quýnh. Tiếng hò hét vang trời.

Cho "em", một người xưng em với huynh trưởng. 

"Quân đội không có anh em chỉ có xưng tôi mà thôi !" huynh trưởng nạt lại. 

Có người nhảy xuống xe, té , quên đồ đạc... không biết có tay nào ị trong quần không ? Tôi nắm tay HẢI và THẠNH, trước đó chúng tôi hứa với nhau đi đâu cũng có nhau, nhảy đại xuống. Các huynh trưởng "chặt đầu chặt đuôi" cho đủ quân số của một đại đội. Trước khi được dẫn vào đại đội, chúng tôi phải chạy mười vòng chào Vũ Đình Trường. Mỗi vòng khoảng nửa cây số. Một cảnh tượng tiêu điều xảy ra, người xỉu, người còn sức thì tiếp tục chạy, túi xách, áo quần vương vãi khắp nơi mà các huynh trưởng nào có tha, tiếng hò hét vang trời.

Xong màn chạy chào sân, chúng tôi được dẫn chạy vào đại đội 31 ngay sát Vũ Đình Trường. Số chúng tôi là số con rệp. Những đại đội nào có số 1 ở sau như 11, 21, 31, 41, 51... là những "đại đội mẫu" thường được các quan khách đến thăm nên lúc nào cũng sạch sẽ "tủ thờ", súng ống phải láng coóng! Giường ngủ, chiếu chăn phải thẳng nếp. TRẦN VĂN HẢI cùng chung tiểu đội và trung đội 2 với tôi, nằm trên, tôi nằm dưới, giường sắt hai tầng. LÊ CẢNH THẠNH ở trung đội 4. Lại gặp hai ông TRỊNH BÌNH NAM K1 và VĂN CÔNG TỶ K1. Hai ông này khi trình diện ở Quân Vụ Thị Trấn không gặp.
Như vậy, chỉ riêng Đại Đội 31 đã có 5 ông Thụ Nhân rồi! Ông TRỊNH BÌNH NAM sau khoảng mười ngày làm Tân Khoá Sinh tại Đại đội 31 vì nhỏ con, sức khỏe yếu nên xin đổi sang đại đội khác, tuy nhiên trước khi được chuyển sang đại đội khác "nhẹ nhàng" hơn cũng bị phạt chào "từ biệt" đại đội bằng chạy mười vòng xung quanh đại đội với ba lô súng đạn đầy đủ cấp số... Còn Ông VĂN CÔNG TỶ là người đầu tiên của đại đội Tân Khóa Sinh bị huynh trưởng phạt vì tội lè phè, quần không bó ống.

Chúng tôi bắt đầu cuộc sống của Tân Khóa Sinh.

Một số được chọn đi lãnh quân trang quân dụng. Chúng tôi được dẫn đi ăn trưa tại nhà bàn .Tân Khóa Sinh mỗi khi bước ra doanh trại đại đội là phải chạy. Hai người chạy thì người chạy trước là trưởng toán, đếm nhịp 1,2,3,4 và có nhiệm vụ chào kính cấp trên. Chạy 3 người thì người trưởng toán chạy bên trái của hàng quân. Xuống nhà bàn bụng đói cồn cào, những tưởng sẽ được ăn ngay nhưng không, các huynh trưởng còn hành hạ thêm một hơi nữa. Đứng thẳng, hai hàng dài, mắt hướng vào tường "trái,phải,quay!"

Kéo ghế ra không đều và gây tiếng động.

 " Không đều", bắt làm lại.

Cứ thế cho đến khi nào huynh trưởng bằng lòng thì mới thôi: "Mời các bạn dùng cơm. Các anh có 30 giây để ăn cơm".

Chúng tôi đáp lễ, nói to lên nhịp nhàng "Mời huynh trưởng dùng cơm". 

30 giây có nghĩa là phải làm cho thật nhanh.

Buổi chiều, bốn hạ sĩ quan với ghế xếp, đồ nghề đến đại đội làm lễ xuống tóc. Tóc hớt ngắn còn 2 phân. Nhìn những sợi tóc lã chã rơi xuống đất mà ngậm ngùi "Về đâu mái tóc người thương. Còn đâu mái tóc bềnh bồng ngày xanh". Hớt xong, đi ngang tấm gương lớn hình chử nhật với hàng chử " Nhìn quân phục. Biết tư cách" gắn vào tường, bên cạnh văn phòng đại đội để sửa lại quân phục cho đúng cách. Nhìn mình trong gương thấy da đầu trắng hếu, mặt mày hốc hác. Nhìn dung nhan một lần rồi thôi không dám nhìn lần thứ hai. Buổi tối, đại đội ngồi ngoài sân tập hát do các huynh trưởng tập ."Ngày bao hùng binh tiến lên. Bờ cõi, vang lừng câu quyết chiến. Bước oai nghiêm theo tiếng súng đi tung hoành. Quân Việt Nam đi, hồn non nước xây thành. Đi là đi chiến đấu. Đi là đi chiến thắng. Đi là mang mối thù thiên thu. Đi là đi chiến đấu. Đi là đi chiến thắng. Bước lên đây người Việt Nam…" hay bài Lục Quân Việt Nam “Đường trường xa muôn vó câu bay dập dồn. Đoàn hùng binh trong sương lướt gió reo vang. Đi đi đi, lời thề nguyền, tung gươm thiêng, thi gan trai. Đời hùng cường quyết chiến đấu đoàn quân ra đi…"." Việt Nam Việt Nam nghe từ vào đời...Cố lên! cố lên dù nhọc nhằn . Đem mồ hôi pha máu hồng viết thành sử xanh, một, hai, ba, bốn. Anh em ơi! Chân cứng đá mềm..."

Cơn buồn ngủ lại ập đến. Đại đội lại phải đứng dậy, 20 cái nhảy xổm, 20 cái hít đất. Ngồi xuống tiếp tục hát. Một lúc sau như chiếc xe cũ cà tàng leo lên dốc rồi đứng khựng lại. Lại tiếp tục hít đất và nhảy xổm .Tiếng hát về sau đứt quãng và trật nhịp tùm lum. Ê a mãi đến 9 giờ tối, giờ giới nghiêm của trường, mới được cho vào phòng ngủ.

Vào phòng cởi áo quần, giày vớ, mới chợp mắt được nửa tiếng thình lình nghe tiếng hét "Pháo Kích", cả đại đội chạy túa ra giao thông hào, vừa chạy vừa mặc quần áo mang giày. Chừng 15 phút sau, nghe im ắng, đại đội được lệnh tập hợp. Các trung đội trưởng khóa sinh (được luân phiên cắt cử hàng tuần gọi là trung đội trưởng hay đại đội trưởng tuần sự) tập hợp điểm danh và báo cáo quân số. Mỗi đêm mà thực tập hai lần Pháo Kích, chỉ có nước phờ người. Vì vậy, về sau cứ để nguyên áo quần giày vớ mà ngủ. Nói về buồn ngủ thì khủng khiếp lắm! Những buổi học tập Vũ Khí Chiến Thuật tại lớp, cơn buồn ngủ đến bất chợt lúc nào không hay. Cả lớp,cứ độ nửa giờ, phải đứng lên ngồi xuống cả chục lần. Xong rồi lại ngủ tiếp. Đi cũng có thể ngủ được, kiểu mộng du. Một hôm, đại đội thực tập bắn "tám thềm " tại bãi bắn, anh bạn kế bên tôi, nguyên là giáo chức Sư Phạm, người mập, trong lúc chờ lệnh bắn anh đã ngủ khò, còn ngáy nữa chớ! Lệnh tác xạ, súng nổ vang trời anh vẫn" vô tư" ngáy! Sĩ quan huấn luyện thấy chổ anh nòng súng không tóe lửa, đến, thấy anh ngủ, đạp vào mông anh làm anh giật mình tỉnh giấc nồng ...

Khóa chúng tôi là khóa đông nhất gần một ngàn người đa số tốt nghiệp đại học, giáo chức, công chức của các Phủ, Bộ hoặc nhân viên của các ngân hàng, hết hạn hoãn dịch. Khi tôi vào quân trường thì đã có 4 khóa đàn anh. Khóa 4/70 Thường Xuyên. Khóa 4 /70 Đặc Biệt. Khóa 5/70 Thường Xuyên và Khóa 5/70 Đặc Biệt. Khóa Đặc Biệt gồm những hạ sĩ quan xuất sắc tại các đơn vị được đề nghị cho đi học lớp sĩ quan. Một số hạ sĩ quan của các binh chủng dữ dằn như Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến hoặc Biệt Động Quân vào quân trường ba gai bị các khóa đàn anh "bề hội đồng" tởn luôn! Huynh trưởng đứng vòng quanh "tội nhân", huynh trưởng thứ nhất phạt xong ra lệnh trình diện huynh trưởng thứ nhì, thứ ba ...cứ thế mà xoay vòng . Ngoài ra,còn có các khóa Hoàn Hảo, gồm những sĩ quan Địa Phương Quân vào thụ huấn để tốt nghiệp khóa căn bản Trung Đội Trưởng Bộ Binh. Với 4 khóa đàn anh trên vai, chúng tôi không dám cọ quậy gì cả, chỉ sợ bị phạt. Trong thời gian này mà có bạn là Siêu Huynh Trường đến thăm và dẫn đi ăn uống là mừng lắm! Thông thường, siêu huynh trưởng (anh cả) thương em út lắm ! Một huynh trưởng (anh kế, anh thứ) đang phạt đàn em mà thấy anh cả đi đến đối diện là phải chào kính. Anh cả đi ngang, bỏ nhỏ: Tha đi huynh trưởng là anh kế phải tha. Nếu không, anh cả đứng chờ cho phạt xong, đợi em út đi khuất đỡ mất mặt, liền kêu anh kế lại trình diện, phạt vì không tuân lệnh. Nếu đằng sau có sĩ quan đứng chờ thì hoạt cảnh rất là vui nhộn! Phạt theo hệ thống quân giai. Nói về hình phạt thì phong phú và đa dạng,"phát minh" do các khóa để lại và tồn tại từ khóa này đến khóa khác. Một buổi xế trưa, chúng tôi đang ngồi trong phòng đánh bóng đôi giầy "bốt đờ sô" còn gọi là giày MAP bằng "xi ra" với bông gòn thấm nước, đánh bóng tối mức độ có thể soi mặt mình được hoặc nói quá một chút, con ruồi đậu phải trượt chân, chợt nghe tiếng la to "Bụng tôi không phải là cái tủ !". Tiếng la cứ lặp lại sau mỗi năm giây. Lần đầu nghe thấy lạ tai, sau đó mới bụm miệng cười,sợ các huynh trưởng thấy phạt. Mà các ông huynh trưởng này, bộ hết chỗ đi chơi hay sao mà cứ luẩn quẩn bên chúng tôi. Hỏi ra mới biết một tên trong trung đội bị huynh trưởng phạt chạy 10 vòng chung quanh đại đội vì "can tội"để một điếu thuốc trong túi áo. Tân Khóa Sinh không được bỏ bất cứ vật gì, dù là một cây tăm, trong hai túi áo trên và hai túi quần trước. Một hình phạt khác là bắt một tân Khóa sinh đứng trước cây bả đậu, cười cho lá rụng hoặc tới ôm thân cây mà hôn. Mặt mày "tươi tỉnh" một chút cũng bị huynh trưởng kêu lại trình diện phạt "Anh sung sướng lắm phảikhông?”. Ngán nhất là khi trình diện huynh trưởng, nói lí nhí thì bị hét: " Đây là trường Bộ Binh Thủ Đức chớ không phải là trường nữ quân nhân, yếu đuối lắm!" xui mà lúc đó có một huynh trưởng khác đi ngang qua, chỏ mỏ vào đốc :"Tối đa đi huynh trưởng !" Thằng đàn em mặt méo xẹo. Đại Đội 31 của chúng tôi có một hình phạt nổi tiếng từ "kiếp trước" đó là món Nhất Dương Chỉ! "Nạn nhân" với ba lô súng đạn đầy đủ, chỉ ngón tay trỏ vào nón sắt đặt dưới đất, chạy vòng quanh mười vòng! Tôi đã từng là "nạn nhân", chỉ chạy chưa tới 6 vòng là lăn đùng ra ! Theo qui định của trường Bộ Binh, đàn anh chỉ được quyền phạt đàn em tối đa là hai mươi cái nhảy xổm hoặc hai mươi cái hít đất. Có khi đàn anh "hét giá" một trăm cái, đàn em cãi lại, đưa qui định của trường ra, đàn anh, một là thi hành trước khiếu nại sau, hai là, phạt đúng qui định : hai mươi cái hít đất nhưng hít đến cái thứ mười chín, đàn anh "ma giáo" hét " hít đất không đúng cách, bỏ làm lại.". Sợ nhất là khi trình diện huynh trưởng phải hét thật lớn, phải thuộc lòng như cháo câu trình diện : Tân Khóa Sinh (Sinh viên sĩ quan) Nguyễn Văn Hiệp,số quân sáu sáu một năm sáu hai chín năm, trung đội ba một hai, trình diện huynh trưởng , đợi lệnh !". Nói ngọng, vấp váp hoặc nói nhỏ liền bị phạt đứng trình diện miết cho đến khi ông "kẹ" vừa lòng mới thôi. Cũng theo qui định của trường Bộ Binh, sau sáu giờ chiều , đàn em có quyền không chào đàn anh. Nhưng đàn anh vẫn cứ phạt như thường vì "còn thấy alpha của huynh trưởng là phải chào, thi hành trước khiếu nại sau.". Về quân phục tác phong, tội nặng nhất là thắt bút nịt lòi lỗ bom (không giải thích được). Nhưng kinh hoàng nhất là phạt dã chiến, cá nhân hay tập thể: đại đội 30 giây thay đồ trận, đại đội báo cáo quân số, tan hàng. 30 giây thay đồ đi phép, đại đội lại tập hợp, báo cáo quân số lại tan hàng. 30 giây thay đồ đại lễ... Hoặc bắt chạy đến đại đội bạn xin chữ ký của sĩ quan cán bộ tên ABC nào đó! Phạt dã chiến hoàn toàn do sĩ quan cán bộ phạt hoặc do lệnh của sĩ quan cán bộ truyền cho các huynh trưởng. Tóm lại không có lỗi cũng bị phạt như thường. Mục đích là tập tuân lệnh, thi hành trước khiếu nại sau và đó chính là sức mạnh của quân đội. Những tuần lễ đầu của thời kỳ Tân Khóa Sinh huấn nhục, khổ cực đến mức tôi thầm ước có ai thẩm quyền cho tôi bò sát đất từ đại đội đến cổng trường Bộ Binh (khoảng 400 thước) rồi thả về dân sự tôi tình nguyện liền. Một vài tuần đầu của thời gian huấn nhục, chúng tôi ít thấy sĩ quan cán bộ của đại đội."Sinh mạng" của chúng tôi được "phó thác" hoàn toàn vào tay các sinh viên sĩ quan huynh trưởng.Thôngthường, tám tuần huấn nhục nhưng khóa của tôi kéo dài gần 3 tháng. Khi còn là dân sự, thấy cái alpha chẳng nghĩa lý gì thậm chí cái lon chuẩn úy hay thiếu úy nữa nhưng giờ đây ao ước tới ngày được gắn alpha, sẽ được đi phép 48 tiếng, không còn phải bước ra đại đội là phải chạy, được thoải mái đi ăn, cà phê cà pháo tại khu sinh hoạt khu gia binh, được đánh bi da hay đi xem chiếu phim ở rạp xi nê Thanh Vân ở Khu Thiết Giáp...
Rồi cũng tới giai đoạn tại Vũ Đình Trường,
"Quỳ xuống, các Tân Khóa Sinh !"
Sinh Viên Sĩ Quan Khóa đàn anh duy nhất còn lại, Khoá 5/70 Thường Xuyên với bảng tên màu đen chữ đỏ, tiến vào giữa hàng quân, tay lấy cặp lon Alpha được nhét vào túi quần sau của Tân Khóa Sinh, mở hai cầu vai áo, luồn Alpha vào rồi gài nút cầu vai lại.
" Đứng dậy các Sinh Viên Sĩ Quan ! "
Điều buồn cười nhất là tại quân trường, toàn là nam nhi nhưng các khu Sinh Hoạt hoặc Khu Gia Binh đều bán nhiều băng vệ sinh của phụ nữ. Lý do là khi được gắn Alpha hoặc khi tốt nghiệp chuẩn úy, phải quỳ một chân xuống trên nền đất sỏi tại Vũ Đình Trường khoảng một tiếng đồng hồ. Lấy băng vệ sinh quấn đầu gối (dĩ nhiên là trong quần) cho đỡ đau!
Một tháng sau ngày gắn Alpha, Khóa đàn anh ra trường. Chúng tôi ở lại với nỗi cô đơn ngút ngàn! Mọi công việc đều do khóa chúng tôi đảm trách. Học tập, đi bãi, gác tuyến... Mong có khoá đàn em để san xẻ công việc, để thấy gần ngày ra trường và nhất là để phạt cho đã, bù lại việc bị các đàn anh phạt!
Một tháng sau, Khóa 1/71 (bảng tên nền xanh biển,chử đỏ) nhập khóa. Tôi và 4 anh em khác trong đại đội được cử đi làm huynh trưởng/cấp trưởng, nhận và hướng dẫn khóa mới. Tôi phụ trách đại đội trưởng và 4 anh em khác, trung đội trưởng. Quân phục chỉnh tề, ủi thẳng nếp, găng tay trắng....Buổi sáng lên trình diện Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn mới ( hình như là tiểu đoàn 4, không nhớ). Lệnh của Tiểu Đoàn Trưởng là phải phạt cho xỉu 90% tại Vũ Đình Trường. Tuân lệnh! Đoàn xe GMC chở lính mới đậu lại gần Vũ Đình Trường. Lại cảnh xưa, nay tái diễn nhưng những "nạn nhân" không phải là chúng tôi. Quang cảnh tại Vũ Đình Trường bữa trưa hôm đó (có quay phim làm tài liệu) khi đón tiếp khóa đàn em thật "tơi bời hoa lá". "Xác của quân thù" nằm ngổn ngang, ba lô, gà mèn, bị đông, tư trang vương vãi khắp nơi... Xỉu, lấy nước lạnh tạt vào, tỉnh lại chạy tiếp... Đúng chỉ số 90% thì ngừng lại. Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng lệnh cho tập họp Tiểu Đoàn, cho "mở hàng" (ở quân trường mà có lệnh mở hàng là thế nào cũng bị phạt) lệnh tịch thâu thẻ bài và lớn tiếng chê bai các tân binh là yếu đuối (mục đích là lên giây cót). Sau đó, tôi dẫn đại đội 41 chạy về sân đại đội...Vào sân đại đội, chúng tôi phân chia thành bốn trung đội. Gziời ạ! Điểm mặt các Tân Khóa Sinh, tôi nhận ra có 4 ông cùng lớp thời Trung Học ở Saigon và đặc biệt , một ông Khóa 1 CTKD. Thưa, đó là ông TRẦN PHÚ HỮU! (hiện ở Nam Cali, tính rất hiền, có người em ruột là TRẦN PHÚ LỘC cùng K2 với chúng tôi nhưng đã "ra đi" rất sớm). Nhận ra "phe mình" nhưng tôi rất lạnh lùng, mặt lạnh như tiền "quân đội không có anh em! Chỉ có chiến hữu thôi". Và cũng rất điệu nghệ, các ông bạn "khóa đàn em" này cũng rất lạnh lùng không kém (vì không biết tôi sẽ đối xử với các ông như thế nào). Sinh hoạt của Tân Khoá Sinh mới nhập khóa lại diễn ra đúng bài bản, sao y bản chính. Đặc biệt 5 ông bạn khóa "đàn em" này bị tôi kêu ra trình diện, nạt và phạt te tua , nhất là ông HỮU (ai biểu ông là đàn anh của tui, bây giờ tui là "đàn anh" của ông đây!). Buổi tối hôm đó khi đại đội đang tập hát, tôi kêu 5 ông ra sau tập họp, trình diện rồi dẫn xuống khu sinh hoạt cho các ông ăn uống no nê, để có sức. Thôi thì, lúc đó, tiếng chửi thề, tiếng xỉ vã, tiếng chửi bới, tiếng mày tao, phun ra ào ạt vào mặt tôi! Chửi nữa đi các "em "! 
Tối đó, tôi ngủ" ké" giường của các ông để tâm sự ...
Một hôm, sau khi ăn cơm ở nhà bàn xong, tôi đang tập hợp đại đội đàn em thì một đại đội đàn em khác xồng xộc chạy xuống. Từ xa tôi đã thấy VŨ TRUNG HƯNG (K2) chạy bên trái, hàng đầu. Khi chạy gần đến đại đội tôi, thấy tôi, hắn mừng quá kêu HIỆP, tôi nghiêm sắc mặt, quát lớn: anh nào kêu huynh trưởng đó ? Hắn xếp de, lýnh quýnh. Tôi cười thầm trong bụng. Một tuần lễ sau, chiều cuối tuần tôi không đi phép, sang đại đội của hắn thăm. Bước vào phòng, nghe tiếng hô "nghiêm", tất cả đứng bất động , tôi nói "cho các anh nghỉ". Tôi đảo mắt nhìn, thấy hắn, tôi tiến đến, hắn giả vờ không thấy, quay mặt đi.Tôi ra lệnh hắn ra ngoài phòng và dẫn đi xuống khu sinh hoạt. Tôi đi trước, hắn theo sau đều bước, lầm lì không nói. Tôi gợi chuyện cũng chẳng trả lời. Một lúc sau hắn mới chỏ mỏ về phía trước, chửi tôi muốn tắt bếp nào là vô ơn (thỉnh thoảng thiếu tiền mượn hắn), nào là làm trời làm đất... Tôi để cho hắn chửi cho đã đời. Kéo ghế ngồi xong, tôi bảo hắn "mày muốn ăn gì thì ăn, ăn thật no cho có sức để mà chửi tao !" Hắn cười...

Một bữa cuối tuần, đại đội tôi bị cúp phép, tôi lang thang ra khu Tiếp Tân (gần cổng trường) để xem ông đi qua bà đi lại. Dưới một gốc cây bóng mát, tôi thấy ba người, một bác gái lớn tuổi, một thiếu nữ tuổi đôi mươi và một ông khóa đàn em.Tôi đi ngang qua nghe tiếng gọi huynh trưởng (Trong khu Tiếp Tân đàn em được quyền không chào đàn anh và đàn anh không được quyền phạt đàn em. Muốn phạt, chờ hết giờ thăm, đợi đàn em bước ra khỏi khu tiếp tân mới được phạt). Tôi dừng lại. Ông đàn em đứng dậy, hai người kia thấy thế cũng đứng lên. Quay về phía gia đình , ông nói: Má, em, đây là huynh trưởng H... công cán ủy viên Phủ...( Ủa, sao mà điều tra lý lịch nhanh thế !) Mũi tôi phồng lớn vì biết cô gái kia là em ruột của anh ta. Cô rất đẹp.Tóc dài chấm lưng, da trắng , mặt trái soan, hàng mi đen dài cong vút, môi hồng nở thắm. Tôi thật sự choáng váng. "Cú đờ fút" chăng ? Chưa kịp định thần, ông đàn em giơ cùi chỏ bị trầy trụa, da đã đóng vảy nhưng còn thâm đen, phán một câu "chết người" : " Má! huynh trưởng này phạt con nè !" Tôi điếng người. Tôi chối thầm: tui có phạt ông đâu. Cả một tiểu đoàn tân khóa sinh đâu biết ai là ai. Nếu biết ông có em gái đẹp như thế này lúc đó chắc tui cõng ông chạy Vũ Đình Trường rồi ! Tôi liếc nhìn cô ta, thấy cô nửa miệng cười, nụ cười tươi thắm để lộ hàm răng trắng đều! Tần ngần một chút, quê quá, tôi xin kiếu, bước đi mà lòng không nỡ rời ! (Ông đàn em ơi! Giá chi ông đừng phán câu "chí tử "đó , chắc giờ nầy tui là em rể của ông rồi !).
Còn có một ông khóa đàn em. Ông này hay vi phạm kỷ luật như lén lút vào chơi bi da (Tân Khóa Sinh không được vào khu giải trí) gặp huynh trưởng không thèm chào... Mặt mày thì vác lên trời kiểu "Mục Hạ Vô Nhân". Điều tra mới biết ông nầy tốt nghiệp Cao Học (không rõ đại học nào, chắc chắn không phải là Cao Học CTKD). Để đó. Một bữa xế chiều, tôi rủ thêm hai "chiến hữu" cùng trung đội, một anh là giáo chức Đại Học Sư Phạm, một anh là Chánh Sự Vụ của một sở thuộc Bộ...đi rình "con mồi". Thấy anh ta đang chơi bi-da, tôi kêu ra ngoài trình diện. Anh ta lưỡng lự. Hai "chiến hữu" nhảy lại gần, kè ra ngoài. Tôi bắt trình diện, nói rõ qui định của Tân Khóa Sinh và phạt 20 nhảy xổm, 20 hít đất… Xong, bắt trình diện hai huynh trưởng kia,cứ thế mà xoay vòng,"bề hội đồng"... Xong màn "xử lý" đó, về sau, anh ta im re, không còn kên kên nữa. (Ông nầy hiện nay là Tiến Sĩ, đang định cư ở Bắc Mỹ có tham gia vào các tổ chức chính trị, nhưng hình như không thành công lắm.)
Thấm thoát thời gian trôi nhanh đã gần tháng thứ tám. Bình thường giai đoạn 2 ở Thủ Đức là 6 tháng cộng với 3 tháng ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, tổng cộng là 9 tháng nhưng khóa chúng tôi kéo dài thêm 2 tháng nữa vì phải đi duyệt binh tại Saigon nhân ngày Quân Lực 19 tháng 6. Tôi có mặt trong đoàn duyệt binh đó...
Bài học chiến thuật cuối cùng "Đại Đội Lui Binh" (đau đớn thay ! đại đội lui binh trở thành toàn thể quân lực VNCH tan hàng ngày 30-4) là sắp mãn khóa ! Sau đó tiểu đoàn đi hành quân dã trại 3 ngày 2 đêm, ôn lại tất cả những bài chiến thuật đã được học. Những bài chiến thuật này tóm gọn trong 2 chiến thuật : phòng thủ và tấn công. Hai ngày trước lễ mãn khóa, chúng tôi trả lại vũ khí, một toán được cử lên Nghĩa Dũng Đài (Nghĩa trang quân Đội Biên Hòa) gác suốt đêm, một toán gác Trung Nghĩa Đài tại trường Bộ Binh...

Khai Quân Hiệu !
Chiếc xe jeep chở Trung Tướng Phạm Quốc Thuần, Chỉ Huy Trưởng Trường Bộ Binh duyệt hàng quân , tiến vào khán đài.
Bế Quân Hiệu !
......
Quỳ xuống các Sinh Viên Sĩ Quan !
Cả tiểu đoàn quỳ xuống (một chân) đều, rập khuôn. Sinh Viên Thủ Khoa giương cung bắn bốn phương trời...Tiếng loa lớn, phát rõ ràng nhật lệnh của Chỉ Huy Trưởng :
"Thừa lệnh Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoà, Tổng Tư Lệnh Quân Đội, tôi long trọng đặt tên khóa là Phạm Hồng Thái !" Tò té tó te tò té..
Các Sĩ Quan tiến vào hàng quân gắn lon Chuẩn Úy cho các sinh viên sĩ quan...
Đứng dậy, các tân Sĩ quan !

Mỗi lần đứng trên bục chỉ huy của đại đội, nhìn xuống các anh em cùng đại đội, ngày mai, chúng ta sẽ được ném vào những trận chiến khốc liệt, ai còn ai mất, tôi chợt nhớ đến hai câu thơ (trong một bài thơ mà tôi không nhớ tên và tác giả.) Người thiếu phụ héo hắt, mỏi mòn chờ chồng là chinh nhân đang ngoài mặt trận. Mệt quá, thiếp đi lúc nào không biết. Người em gái thay phiên chị chờ người anh rể sẽ trở về, nhưng than ôi :

" Ngựa hồng đã đến bên hiên
Chị ơi! trên ngựa chiếc yên vắng người!"

Hoặc sau này :

" Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình.."
...
" Em không thấy được xác chồng
Ai thêm lon giữa hai hàng nến trong..."

(Ngày Mai Đi Nhận Xác Chồng ,Lê Thị Ý, 1970)

Suối lệ nào đủ để rưới xuống cuộc bể dâu này ?

Vĩnh biệt Cầu Bến Nọc. Vĩnh biệt Tăng Nhơn Phú. Vĩnh biệt đồi Bác Sĩ Tín. Vĩnh Biệt hồ Lệ Thủy. Vĩnh biệt những bãi tập, bãi bắn, giây kinh dị giây tử thần, các tuyến gác A.B.C.D... nhiều, nhiều lắm những địa danh, những thao trường đổ mồ hôi...

Ba tháng sau, 3 chuẩn úy TRẦN VĂN HẢI, LÊ CẢNH THẠNH, NGUYỄN VĂN HIỆP và binh ba PHẠM BÁ VƯỢNG (miễn dịch) đang ngồi nhâm nhi cà phê trong La Pagode. Nhìn sang bên kia đường thấy chuẩn úy mới ra lò TRẦN PHÚ HỮU băng qua đường, xô cửa bước vào, tôi kéo chiếc ghế trống kế bên... chuẩn úy "đàn anh" mới ra lò tiến đến, chỉ vào mặt tôi, xổ tiếng Đan Mạch " đ.m.. hồi ở Thủ Đức tao không sợ ai bằng sợ mày !".

Sinh Viên Sĩ Quan Nguyễn Văn Hiệp

Số quân 66/156295
Trung Đội 2
Đại Đội 31
Tiểu Đoàn 3
Liên Đoàn Sinh Viên Sĩ Quan
KBC 4100

Mãi mãi là người lính của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà !

 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Mười 2017(Xem: 8874)
"Qua 11 công trình đã hoàn thành hay còn đang thực hiện dở dang trên đây, theo Gs Cảnh, người ta có thể nhận ra rằng linh mục Viện Trưởng Lê Văn Lý đã khai phóng một con đường phải đi, một cái lý phải theo, một trật tự thiên nhiên phải tuân thủ, mà cũng có thể gọi là đạo, một Đạo Quản Lý Giáo Dục Đại Học."
16 Tháng Chín 2017(Xem: 10776)
"Lễ Vu Lan năm nay do đó đúng là một “cơ duyên” lớn cho mỗi người chúng ta nhìn đến cái nghiệp chướng của nhân loại thời nay, của mỗi người, và nhất là cho giới lãnh đạo tôn giáo định hướng hành đạo của mình một cách có ý thức."
16 Tháng Chín 2017(Xem: 8603)
Bão Doksuri đánh vào miền trung Việt Nam hôm thứ Sáu, gây tốc mái nhiều ngôi nhà, làm mất điện và gây lụt lội tại một số nơi. Đây là cơn bão được cho là mạnh nhất đánh vào Việt Nam trong cả thập niên nay.
31 Tháng Tám 2017(Xem: 8563)
"Hình ảnh mà nhiều người cho là “rất cảm động” được phóng viên AP David Philip ghi vào ống kính hôm chủ nhật 27/8. Ảnh chụp Daryl Hudeck, thành viên của đội SWAT Houston, đang giải cứu 2 mẹ con chị Catherine Pham qua khu vực lụt..."
31 Tháng Tám 2017(Xem: 8779)
"Bình Nhưỡng lại cho bắn tên lửa ngang qua không phận Nhật Bản. Chắc chắn Bình Nhưỡng muốn cho thấy là mọi đe dọa và trừng phạt sẽ không thể ngăn cản chế độ Bắc Triều Tiên theo đuổi chương trình tên lửa đạn đạo bằng mọi giá."
25 Tháng Tám 2017(Xem: 10725)
- Ông Flake: "Một thượng nghị sĩ không thể là con dấu của tồng thống!” Lương tâm của một người bảo thủ buộc ông phải lên tiếng... - "Nhìn vào thái độ của TTDC, câu hỏi đặt ra là họ có công tâm, tôn trọng sự thật không?"
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468