Những Gói Quà Không Được Mở (Trần Văn Lương)

28 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 23433)
Những Gói Quà Không Được Mở (Trần Văn Lương)

Những Gói Quà Không Được Mở

 

Do:

 Tại sao, Trời hỡi, tại sao

Trẻ thơ lại phải máu đào tuôn rơi ? 

 

Cóc cuối tuần: 

 

 Những Gói Quà Không Được Mở

 

 (Để tưởng niệm hương linh các em học sinh nhỏ

 đã bị thảm sát ngày 14 tháng 12 năm 2012 vừa qua

 tại Trường Tiểu học Sandy Hook,

 thị trấn Newtown, tiểu bang Connecticut)

 

Mái trường nhỏ rụt rè trong nắng sớm,

Đàn trẻ thơ hồn chưa chớm buồn lo,

Mắt cười tươi theo nét chữ câu hò,

Vui hưởng tuổi học trò vô tư lự.

 

Chợt tràn lan sóng dữ,

Ngày thứ sáu đau thương,

Nơi mái ấm học đường,

Vang vang tràng súng nổ.

 

Hai mươi cánh chim non còn trong tổ,

Đã bỏ mình giữa bão tố phong ba,

Phút cuối đời chẳng được gặp mẹ cha,

Xác bé bỏng xót xa nằm rải rác.

 x

 x x

Làm sao hiểu được cơ trời độc ác,

Đặt bày ra cảnh nát ruột bầm gan,

Bao gia đình phải chịu cảnh ly tan,

Cha mẹ trẻ bàng hoàng chôn con nhỏ.

 

Rưng rưng tròng mắt đỏ,

Lòng ngậm ngùi nào biết rõ tại sao !

Thần nơi nao, và thánh ở nơi nao,

Sao nỡ để bao máu đào tuôn đổ.

 

Tuổi trời còn quá nhỏ,

Sao các em phải oan khổ lìa đời,

Phải đau buồn cùng nhắm mắt một nơi,

Phải trả nợ cho trò chơi súng đạn.

 

Hỡi em nhỏ bỏ mình trong kiếp nạn,

Xác thân vừa tím sạm vết oan khiên,

Em có nghe tiếng thương khóc triền miên,

Đang văng vẳng từng đêm sâu gió lộng.

 

Em có thấy nỗi buồn đau thất vọng,

Thấm đỏ dòng lệ nóng của mẹ cha,

Khi cả đàn học sinh nhỏ ùa ra,

Riêng con lại đã qua bờ vĩnh biệt.

 

Em hãy lắng nghe vạn lời thương tiếc,

Của những người dù mới biết tên em,

Cũng rưng rưng mắt lệ trước ánh đèn,

Lòng héo hắt theo màn đêm trĩu nặng.

 

Sân trường cũ từ nay thêm trống vắng,

Lối đi về tắt lặng dấu chân xưa.

Em chẳng còn được cha mẹ đón đưa,

Vui đến lớp dù mưa đông nắng hạ.

 

Vòng tay mẹ, bờ vai cha rời rã,

Căn phòng không buồn bã khóc con thơ.

Năm canh khuya le lói ánh điện thờ,

Khung ảnh cũ nhạt nhòa như khăn liệm.

 

Lệ trào hơn sóng biển,

Kinh nguyện ngất trời cao,

Cũng than ôi chẳng có thể nào

Làm sống lại những vì sao đã tắt.

 x

 x x

Đêm đông lạnh giờ đây càng tím ngắt,

Tổ ấm buồn hiu hắt tựa nhà ma.

Giáng Sinh nay, nơi thị trấn hiền hòa,

Sẽ có những gói quà không được mở.

 Trần Văn Lương 

 Cali, Giáng Sinh 2012

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Tư 2011(Xem: 25560)
Ba que diêm nói bao lời Đánh từng que một sáng ngời trong đêm
19 Tháng Tư 2011(Xem: 26168)
Nghe qua thật khó ngăn dòng lệ Tìm chữ Tự Do ở chốn nào ?!
19 Tháng Tư 2011(Xem: 31156)
Nhưng chị và tôi co’ cùng dòng ma’u Việt Một tổ quô’c oanh liệt tên gọi Việt Nam
19 Tháng Tư 2011(Xem: 26115)
Quê nhà cách vạn quan san, Rượu chưa kịp rót, máu tràn đáy ly.
18 Tháng Ba 2011(Xem: 25663)
Sương khuya lắng, giọt sầu lan,  Lam nham sắc cỏ, nhặt khoan dấu giày.  Ngậm ngùi nhìn gió đuổi mây,  Mới hay trăng cũ đêm nay không về. 
16 Tháng Ba 2011(Xem: 27048)
Người đi mấy dặm sơn khê Vẫn còn giữ chút tình quê đậm đà
14 Tháng Ba 2011(Xem: 25372)
Nhớ em mưa Sở mây Tần Xuân về càng nhớ càng gần tuổi xanh Sáng sương từng giọt mong manh Hồng phai mấy cánh mừng anh lại về.
11 Tháng Ba 2011(Xem: 23859)
Tráng sĩ cùng đồ, thi mãn địa, Anh hùng mạt lộ, hận thao thiên. Xuân huy vị đáo, hoa cuồng phóng, Điểu tử, hàn lô vọng cố viên.
11 Tháng Ba 2011(Xem: 24243)
Thôi thế là thôi, bạn đã về  Bên bàn thờ Phật sáng chiều khuya ...  Trần gian, một cuộc là hư ảo  Sắc Thị Không và Hợp với Chia!
11 Tháng Ba 2011(Xem: 23994)
Tim toi se sat buon, va long toi bat khoc Thuong nho vo van thuong nho vo van Tien oi
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468