Lưu đày
Sao ta mãi làm loài cây không rễ
Thân xanh xao hoa trái chết trong hồn
Tim vẫn đập nhưng đau từng hơi thở
Nhịp đời lên là những bước cô đơn
Ta đã mất những bạn bè một thưở
Những bờ lau khóm cỏ dáng sông mơ
Gươm với súng đã bao lần dong ruỗi
Ngựa hồng ơi ! đành rũ chết ai ngờ
Đường ta đi giá băng và nhục tủi
Ngày lặng câm gõ mãi nỗi u hoài
Những sớm mai soi mặt trời lạ mặt
Những chiều hôm chết ngộp mãnh trăng xưa
Chung quanh ta, ôi nhà cao đèn sáng
Che tương lai và xóa nẽo đường về
Ta không muốn suốt đời làm khách lạ
Trùng dương ơi réo gọi những cơn mê
Phùng Minh Tiến
New York, Noel 1979
Gửi ý kiến của bạn