Hồi Hương Ngẫu Thư

04 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 20812)
Hồi Hương Ngẫu Thư


Hồi Hương Ngẫu Thư

Thi sĩ Hạ Tri Chương thời Sơ Đường (659-744) tự là Quý Châu, người Quảng Đông, ngoài tài thơ văn, đàm thuyết, ông còn có biệt tài viết chữ thảo, chữ lệ rất xuất sắc.Tính tình phóng khoáng, thích uống rượu ngâm thơ thưởng nguyệt, bạn thân của Lý Bạch, Trương Húc, được người đời gọi là “Túy trung bát tiên”. Đỗ tiến sĩ, được triều đình trao chức Bác sĩ Quốc tử Tứ môn, làm Thái tử tân khách Bí thư giám, được một thời gian rồi từ quan về làm đạo sĩ ở quê nhà. Điều đáng ngạc nhiên và đau khổ vì khi đã luống tuổi, ông mới có cơ hội hồi hương. Khi về đến quê nhà, mọi cảnh trí và con người đã thay đổi theo thời gian. Ông như người khách lạ trên chính quê hương thân yêu của mình:

Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi

Hương âm vô cải, tấn mao thôi

Nhi đồng tương kiến, bất tương thức

Tiếu vấn: “Khách tòng hà xứ lai”?

(Hồi Hương Ngẫu Thơ - Hạ Tri Chương)

 

Bài dịch 1:

Trẻ lãng du - già về cố xứ

Giọng không thay - pha tuyết mái đầu

Đám trẻ nhỏ thờ ơ không biết

Cười hỏi ta: Khách đến từ đâu?

 

Bài dịch 2:

Trẻ đi già trở lại nhà

Giọng quê vẫn giữ - tóc đà pha sương

Thiếu nhi gặp gỡ - lạnh lùng

Cười lơ đễnh hỏi khách phương mô về?

(Cảm Xúc Khi Về Làng - Ái Cầm)


Một ngày nào đó, quê hương chúng ta thực sự thanh bình tự do, khắp nơi trên thế giới sẽ rộn rã người kéo nhau về thăm nơi chôn nhau cắt rún, không biết bà con có còn nhìn ra nhau.

 

Mới đây vài tháng một mẫu tin được đăng trên New York Times kể chuyện một giáo sư người Nhật, dạy ở Harvard, về thăm gia đình nội ngoại nơi một ngôi làng nhỏ ngoại ô Sakata. Khi xuống xe buýt ở đầu thành phố, ông ta ngơ ngác không biết phải đi về hướng nào bèn hỏi bằng tiếng Anh với người khách qua đường. Nhưng mọi người đều thờ ơ bước đi. Ông buồn quá không biết xử trí ra sao thì may có người Nhật biết chút đỉnh tiếng Anh giúp ông:

- Thưa ông, ông người nước nào?

- Cám ơn, tôi là người Nhật.

- Sao ông không biết tiếng Nhật?

- Vì tôi sinh trưởng ở New York và đây là lần đầu tiên tôi về thăm quê nhà.

- Song thân ông còn nói được tiếng Nhật?

- Đúng như thế. Cha mẹ tôi nói tiếng Nhật với nhau ở nhà và nói tiếng Mỹ với chúng tôi.

- Tại sao vậy?

- Vì cha mẹ chúng tôi bận đi làm nên cả ngày chúng tôi ở trường chỉ học và nói tiếng Mỹ thôi.

- Hiện ông là công dân Mỹ chứ?

- Sinh ra, tôi là công dân Mỹ rồi. Nhưng tất cả người Mỹ vẫn xem tôi là người Nhật, vì màu da vàng, mũi tẹt. Thực sự tôi là người Nhật, mặc dù tôi không biết tiếng Nhật.

- Tội nghiệp cho sự cô đơn của ông quá. Có điều tôi nói thật với ông, khi nãy ông hỏi những người qua lại đều không muốn trả lời ông vì họ không muốn người Nhật sử dụng tiếng ngoại quốc để nói chuyện với nhau nên họ không trả lời, chứ những người ấy đều biết tiếng Anh cả đấy chứ. Và họ nghĩ tại sao ông không cảm thấy hổ thẹn vì sao ông không biết nói tiếng mẹ đẻ.

- Cảm giác đó chính tôi cũng vừa nhận thấy mới đây... nhưng tôi còn quá đủ thì giờ để học chữ và tiếng nói của người Nhật chúng ta trong thời gian sắp tới... tôi hy vọng sẽ đạt ý nguyện.

- Tại sao ông không nghĩ cách khác khỏi tốn thì giờ nhiều hơn là tự hậu có ai hỏi lý lịch, ông nên từ chối ông không phải là người Nhật là cách hay nhất...

- Cốt tủy máu huyết tôi là người Nhật. Chính tôi có muốn sinh ra ngoài đất nước thân yêu của mình đâu. Cả thế hệ chúng tôi đâu muốn như thế, lỗi đâu phải chúng tôi... Người Mỹ không nhận tôi là người cùng chủng tộc với họ, người Nhật hất hủi xem chúng tôi là người ngoại quốc... Tôi là ai bây giờ? Hay tôi đến từ một hành tinh khác chăng?

Vài năm sau, chúng ta hy vọng không còn nhìn thấy bóng dáng một Kiều Phong đứng trên đỉnh Nhạn môn quan mà than: “Đất trời quá mênh mông mà ta không có một mảnh đất để dung thân”.

( Không rõ tác giả và xuất xứ )

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 16955)
Bài bút ký đầ y nước mắt Những hiểu lầ m vô tình nối tiếp, đã làm vấp những bước chân của hạnh-phúc. Khi cái thòng lọng của s ố mệnh bắt ta trả giá, tất cả đã trở nên muộn màng.
25 Tháng Mười Một 2010(Xem: 19685)
Truyện vui từ Việt Nam: Chính trị học nhập môn (Không r õ tác giả) "Vâng, bây giờ con đã hiểu rồi. Nhà tư bản thì đè đầu cưỡi cổ , tước đoạt hết quàn áo Giai cấp lao động, trong khi Nhà nước ngủ say như chết. Nhân dân thì đói nhưng không biết kêu la với ai ,còn Tương lai đất nước thì chèm nhẹp thúi hoắc!".
21 Tháng Mười Một 2010(Xem: 19426)
Em Bé Trong Chiếc Hộp Giấy Phương Anh, RFA Tôi khôn g hiểu chuyện gì đang xảy ra đây..và bỗng nhiên tôi nghe tiếng của người điều khiển chư ơng trình xướng danh tên tôi cùng với bức hình, và người đại diện trao giải là Nhanny Heil, cô bé trong bức hình năm xưa.. Tôi vô c ùng bàng hoàng và xúc động…nước mắt dàn dụa trên mặt tôi... Cuộc hội ngộ diễn ra vô cùng bất ngờ…Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều rơi lệ, ngay cả tổng thống Bush cũng vậy…
21 Tháng Mười Một 2010(Xem: 19122)
Ta là ai! Phan Thanh Tâm Nước Việt Nam cứ lẩn quẩn trong vòng chậm tiến, cũng «hoang mang lúng túng chẳng kém các cụ nhà Nho cách đây một thế kỷ» là vì ta không biết mình biết ta.
16 Tháng Mười 2010(Xem: 17642)
10 Câu Hỏi Dành Cho Dr. Randy Pausch (Bài Giảng Cuối Cùng - The Last Lecture) http://www.youtube.com/watch?v=17FT8gawRbM&feature=related
16 Tháng Mười 2010(Xem: 17306)
Bài Giảng Cuối Cùng - The Last Lecture Dr. Randy Pausch "Nếu bạn sống đúng nghĩa, giấc mơ sẽ thành sự thật." http://www.youtube.com/watch?v=h1HS-KLfvzM
16 Tháng Mười 2010(Xem: 16824)
The wedding To see a fragile woman dress as bride with a beautiful smile makes you think... happines s is always there within reach, no matter how long it lasts..... lets enjoy life and don't live a complicated life. Life is too short.
16 Tháng Mười 2010(Xem: 15234)
Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh! Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”. Vô Danh
04 Tháng Chín 2010(Xem: 16743)
Tình Mẫu Tử Rất thú vị! http://www.youtube.com/watch?v=i7QGu4UkGKo&feature=related
01 Tháng Chín 2010(Xem: 15432)
CON BÚ P-BÊ VÀ CÀNH HOA HỒNG Robert A. Schreiber, TG chuyển ngữ Tôi rời nơi đó, nước mắt đoanh tròng, cảm giác rằng đời tôi đã vĩnh viễn thay đổi. Tình yêu của cậu bé dành cho mẹ và em gái cho đến ngày nay thật khó mà tưởng tượng.
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468