Nhân đọc Những Chiếc Ghế Bỏ Trống (Ng. Xuân Hoàng)

26 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 18783)
Nhân đọc Những Chiếc Ghế Bỏ Trống (Ng. Xuân Hoàng)

Nhân đọc bài thơ

Những Chiếc Ghế Bỏ Trống

của Trần Kiêu Bạc

NGUYỄN XUÂN HOÀNG

Tôi đã đọc Những Chiếc Ghế Còn Bỏ Trống của Trần Kiêu Bạc vào những ngày tháng Ba 2011, những ngày “không như mọi ngày”. Bạn tôi, nhạc sĩ du ca Nguyễn Đức Quang vừa hôm trước gọi điện thoại hẹn tôi sẽ lên San Jose, nhưng hôm sau đã vào bệnh viện ở Quận Cam, hoàn toàn hôn mê không nhận ra người quen, không nói được lời nào. Tuần sau, ngày 8 tháng Ba, Giáo sư - thi sĩ Phạm Công Thiện vừa qua đời ở Houston, Texas. Ông ra đi nhẹ nhàng, nhưng đầy bất ngờ. Tôi chưa kịp hoàn hồn trước hai tin trong màu trời “mùa động xám” của tháng Ba thì ngay liền bốn hôm sau, 12 tháng Ba, một tin khác đến với tôi từ Úc châu, bạn tôi giáo sư môn Triết và Đức văn ở trường Petrus Ký, Phạm Ngọc Đảnh cũng vừa ra đi… Đó là những người bạn mà chúng tôi mới vừa hẹn nhau qua điện thoại sẽ gặp nhau trong một quán cà phê ở San Jose [NĐQ], ở Houston [PCT], ở Bolsa hay ở Đức [PNĐ]… Trước sau gì tôi sẽ đến nơi đã hẹn, nhưng những chiếc ghế bên tôi giờ đã bỏ trống…Phạm Công Thiện, Phạm Ngọc Đãnh đã ra đi, Nguyễn Đức Quang còn trên giường bệnh, không biết còn nghe nhìn thấy ai???

Những chiếc ghế con còn bỏ trống

Xích lại gần nhau cũng lạnh thôi

Trong đời người bất ngờ một hôm thấy mình đang ngồi bên Những chiếc ghế bỏ trống… Và tôi chợt nghĩ ra các bạn tôi một hôm cũng sẽ chợt khám phá ra chiếc ghế dành cho tôi trong buổi hẹn bên ly rượu ở một nơi nào đó sẽ không có tôi… Những chiếc ghế bỏ trống của bạn bè và một chiếc ghế bỏ trống cho chính mình!

Bài thơ của Trần Kiêu Bạc đến với tôi không chỉ là cái tựa, nó là những dòng chữ của một thi sĩ, khi anh nhìn ra cái khoảng trống của một người mà mình biết rõ và đang chờ đợi, một người mà không có họ, mình vẫn có thể hình dung ra đôi mắt và nụ cười, có thể thấy màu tóc và giọng nói, có thể …

Đối với tôi, Trần Kiêu Bạc còn quá trẻ, nhưng thơ anh đã bước vào thế giới của thi ca bằng những bước đi vững chải của người đồng điệu. Thơ không có tuổi và người làm thơ Trần Kiêu Bạc đã cho thấy tiếng nói của một thi sĩ nhìn ra được kiếp người.

Tuổi cũng chưa cao, chân chưa mỏi

Tình bạn còn nguyên chẳng bốc hơi

Sương sớm chưa tan trời buổi sáng

Đã chiều ớn lạnh tái vành môi

Đọc thơ Trần Kiêu Bạc trong một buổi chiều lạnh ở bắc California, giữa những tin bạn bè đứa vừa nằm bệnh viện, đứa vừa ra đi, giữa những breaking news về trận động đất và tsunami ở Nhật, về lửa và nước, về tan hoang, đổ nát và chết chóc, tôi thấy Những chiếc ghế còn bỏ trống không chỉ là một tiếng nói, mà còn là một thông điệp cho những người sống. Bài thơ không chỉ viết cho một người mà cho nhiều người…

Trong khi Trần Kiêu Bạc viết:

Đưa tay vớt tuổi non xanh biếc

Còn tôi thì

Thấy lá vàng khô sắp rụng rồi

Cám ơn Trần Kiêu Bạc. Cám ơn những dòng chữ trong bài thơ của anh.

Tôi muốn chép lại hai câu thơ này gửi đến các bạn tôi: Phạm Công Thiện, Phạm Ngọc Đãnh đã ra đi. Và làm sao đọc cho Nguyễn Đức Quang nghe được những câu thơ này khi anh còn nằm trên giường bệnh?

Chỉ thương chiếc ghế còn bỏ trống

Bạn không về nữa biết ai ngồi?

…..

Nguyễn Xuân Hoàng


 

NHỮNG CHIẾC GHẾ CÒN BỎ TRỐNG

TRẦN KIÊU BẠC


Gặp nhau, đêm gió đẩy ngược xuôi

Ngồi xa một chút cũng thấy vui

Nhìn nét thân quen từng khuôn mặt

Đã thấy đổi thay giữa cuộc đời

Bạn của năm xưa không về được

Bạn của ngày nay cũng vắng rồi

Những chiếc ghế con còn bỏ trống

Xích lại gần nhau cũng lạnh thôi

Ly rượu mừng nhau vơi phân nửa

Chìm tận đáy ly những khóc cười 

Thủy tinh trong suốt qua tầm mắt

Rượu một dòng lại chảy nhiều nơi

Tuổi cũng chưa cao, chân chưa mỏi

Tình bạn còn nguyên chẳng bốc hơi

Sương sớm chưa tan trời buổi sáng

Đã chiều ớn lạnh tái vành môi

Rót rượu cho nhau lòng đau buốt

Bưng ly rượu nhớ mắt ai cười

Gởi đến bạn xa tình chưa gởi

Chỉ còn hương rượu đã phai phôi

Có tiếc có thương dù ngắn ngủi

Cũng đành cho gió cuốn mây trôi

Đưa tay vớt tuổi non xanh biếc

Thấy lá vàng khô sắp rụng rồi

Ngợp trời muà Hạ hoa rung nắng

Lại chớm mây Thu xám đất trời

Biết đâu sẽ ập muà Đông đến

Để lá bay theo những ngậm ngùi

Dẫu biết ngàn năm sông vẫn chảy

Một bờ sông lở, một bên bồi

Vẫn nghe trong đám phù sa ấy

Một dây thân ái đã đâm chồi

Gặp nhau siết mạnh tay một chút

Thiêng liêng tình bạn đã lên ngôi

Giá như chưa hết bao nuớc mắt

Chắc ngàn giọt lệ vội tuôn rơi

Chỉ thương chiếc ghế còn bỏ trống

Bạn không về nữa biết ai ngồi

Biết đến khi nao mà hò hẹn

Hay là tay trắng sẽ buông xuôi?

Tôi viết bài thơ buồn độc vận

Như một mình giữa bóng trăng soi

Tôi nhặt miếng trăng rơi xuống cỏ

Kết nên tình bạn sáng muôn đời.

TRẦN KIÊU BẠC


(Nguồn: Tiến Nguyễn chuyển tiếp thunhan1-2@yahoogroups.com)


- Diễn Đàn Thụ Nhân xin phép tác giả Nguyễn Xuân Hoàng được đăng lại bài nầy như một tưởng nhớ người bạn Nguyễn Đức Quang.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Mười Một 2019(Xem: 6376)
"Chân từng bước nhỏ Miệng nở nụ cười Tâm vang tiếng hát Đời ơi … quá yêu…"
22 Tháng Chín 2019(Xem: 12426)
"- …đời còn quá nhiều điều em cần phải biết ơn … Tình yêu em dành cho anh vô bờ bến, nhưng không bao giờ đủ với sự hy sinh của anh và đồng đội dành cho tổ quốc…
31 Tháng Mười Hai 2018(Xem: 14300)
"Tóc em dài em cài hoa Lý Miệng em cười tình ý anh thương…"
09 Tháng Chín 2018(Xem: 10481)
"Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau Xin đi từ thơ ấu đi vui và bên nhau Trong tim thì sôi máu, khóe mắt có trăng sao Bông hoa cài trên áo, trên môi một nguyện cầu"
10 Tháng Tám 2018(Xem: 15286)
"Em là Huế, hay Huế trong em Sương mờ trắng xoá phủ dòng Hương giang Cầu dài xa tắp mình chia đôi ngả Em qua không kịp tội lắm anh ơi…"
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468