ngây dại

07 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 17160)
ngây  dại
ngây dại 
 bùi đình phùng

 (Trích từ truyện dài Thu Hà của Bùi đình Phùng )

 Ê Tí, dậy đi mày. Muốn đói rã họng nữa sao? 
 Tiếng con Tèo đánh thức em dậy để còn ra họp chợ ngoài Mả Sám. Địa điểm này là một bãi đất trống nằm giữa hai làng Báo Đáp và Giang Tả, cách tỉnh Nam Định khoảng mười cây số. Cứ sáng sớm, lực lượng nhân công trong làng Báo Đáp và các làng kế cận ra đây để cho các điền chủ,hay bất cứ ai cần người làm các việc đồng áng,chăn trâu cắt cỏ … đều có thể mướn được với giá rẻ mạt.
 Từ mấy hôm nay,hai chị em con Tèo đều ra họp “chợ người “ tại Mả Sám để đợi người ta tới mướn,nhưng ngồi chờ mãi tới lúc mặt trời lên cao mà chẳng có ma nào đả động tới. Đồ ăn trong nhà chẳng còn gì,ngoại trừ bó rau muống đã héo và vài ký gạo hẩm. Mỗi đứa có hai ba bộ quần áo thay đổi,nhưng vải đã sờn và được vá chằng chịt. Bố mẹ hai đứa đã chết trong tháng ba đói năm 1945 . Cả hai ông bà đã phải nhịn ăn để cứu hai đứa con của mình . Căn nhà lá ọp ẹp,đầy lỗ thủng trên mái và vách không đủ để cản nắng và mưa, là gia tài duy nhất mà bố mẹ của Tèo và Tí đã để lại cho chúng. Con Tèo năm nay mới mười lăm tuổi,còn thằng Tí cũng chỉ mười thôi . Vào mùa đông, những cơn gió lạnh buốt từ bên Lào thổi qua như cắt đứt da thịt con người, làm hai đứa bé khốn khổ,co ro cuộn mình trong chiếc chiếu manh trên nền rạ mốc, như tê cứng lại,run lập cập…
 Hôm nay, đi họp “chợ người “, Tí may mắn được nhà ông Phó Nhớn thương tình mướn về coi đàn bò cho ông ta,khoảng mười con. Công việc ấy đối với Tí có vẻ nhàn hạ và thảnh thơi hơn những công việc khác mà cậu đã làm trước đây. Vì còn nhỏ và ham chơi,đôi lúc Tí đã tụ họp cùng các đám trẻ chăn trâu,chăn bò khác để đánh bi,đánh đáo, hoặc thả diều…Thấy thằng Tí chăm chỉ,ngoan ngoãn và dễ bảo,nên sau mấy tháng “thử việc” ,ông Phó Nhớn đã mướn luôn Tí,cho nó ở lại nhà ông,được ngày ăn ba bữa no đủ,chứ không còn bữa no,bữa đói như trước nữa. Điều này làm cho con Tèo đỡ lo phần nào,nhưng cái lo khác lại đến với nó. Trước đây,hai chị em dù có đói,nhưng lại được quây quần bên nhau . Bây giờ, cả tuần lễ, hai đứa mới chỉ được gặp nhau vài lần vào ban đêm mà thôi. Con Tèo vẫn ngày ngày ra chợ người để kiếm việc. Vì là con gái,lại có tiếng là chăm chỉ,nên nó hay được người ta thuê mướn,ít khi thất nghiệp. Công việc thường nhật của Tèo là đi gặt lúa vào mùa lúa chín, bỏ mạ vào đầu mùa trên những thửa ruộng ngập nước quá đầu gối. Tèo còn làm những công việc khác như giã gạo,nhặt thóc,nuôi heo cho các điền chủ khá giả trong làng. Mặc dù mới mười lăm tuổi,con Tèo cũng đã có vóc dáng của một thiếu nữ khá đẹp trời cho : dong dỏng cao,khuôn mặt trái xoan,nước da trắng hồng,đôi mắt tròn vo ,ngơ ngác…, nhưng lem luốc và bẩn thỉu vì nghèo đói… Một vài thanh niên,trai tráng trong làng cũng đã chọc ghẹo nó. Họ buông thả những câu hò, giọng hát lả lơi, nhưng Tèo đâu để ý tới. Trí óc non dại ấy,chỉ biết nghĩ tới việc tranh đấu với đời để tồn tại,chứ đâu dám mơ mộng tới chuyện tình tứ,lãng mạng xa vời kia.
 Một đôi lần, có dịp đi ngang qua trường làng,cạnh ngôi thánh đường vĩ đại,Tèo thấy các học trò – cùng tuổi với nó và em nó – đang chăm chỉ học hành. Nó thèm khát và ước mơ ,một ngày nào đó, cũng được cắp sách đến trường,chắc là hạnh phúc và sung sướng lắm. Nhưng con Tèo khốn khổ làm gì có dịp may ấy. Nó còn phải ngày đêm,đầu tắt mặt tối đi chạy gạo nuôi bản thân và giúp đỡ em nó để sống còn chứ.
 Ngôi làng mà chị em con Tèo đang sống, đại đa số là nghèo khổ,suốt đời đi làm thuê làm mướn ,chỉ có một số ít gia đình sống rất giầu có. Họ đã xây nhà hai ba tầng,sân trước,sân sau lát gạch bát tràng,kẻ hầu người hạ đầy nhà. Đa số họ đều làm nghề nhuộm vải. Họ trẩy hàng lên Nam Định hoặc các nơi xa xôi khác như Hà nội,Hải phòng .Có người như gia đình ông Chính – thường được gọi là Phó Chính – đã dọn cả nhà ra Hải Phòng để lập nghiệp. Căn nhà ngói ba gian ,trước ao Đức Bà,ông để lại cho người bà con cai quản. Cả nhà ông chỉ về đó vào dịp tết nguyên đán,chúc tết,thăm bà cố và họ hàng,cùng ăn uống,đánh xóc đĩa kéo dài suốt tháng giêng…
 Nghe tiếng con Tèo nhanh nhẩu,chịu khó làm ăn lại mồ côi, ông Chính đã mướn nó ra Hải Phòng để phụ giúp cho thằng Lực trong việc đẩy xe ba-gác chở hàng cho ông, hoặc phụ giúp công việc lặt vặt trong nhà. Có người để ý và giúp mình công ăn việc làm chắc chắn ,con Tèo rất vui mừng . Nó phóng tới nhà ông Phó Nhớn để gặp em mình. Hai đứa ngồi nói chuyện tại bờ ao dưới ánh sáng mờ ảo của trăng lưỡi liềm . Hai đứa ôm nhau khóc thút thít , vì ngày mai con Tèo đã phải theo gia đình ông Chính ra Hải Phòng rồi.
 Tèo nhỏ nhẹ khuyên em:
 -Chịu khó làm cho người ta, chị sẽ mua quần áo gửi về cho. Đừng đua đòi theo lũ thằng Móm,thằng Phò ham chơi, mà lỡ mất bò của ông Phó Nhớn thì bị chết đòn đấy Tí ạ …
 Thằng Tí nào hay tâm sự là gì, đâu có biết diễn tả nỗi khổ đau của nó. Nó mới mười tuổi đầu , còn ham chơi cơ mà. Nó chỉ ôm lấy con Tèo, ỉ ôi khóc lóc mà thôi.
 Việc làm ăn buôn bán của gia đình ông Chính đương tới hồi thịnh vượng. Từ người Việt cho tới các chú ba Tầu tại các sạp vải ở chợ Sắt Hải Phòng đều là khách hàng của ông ta. Hồi đó, phương tiện chuyên chở hàng hoá là chiếc xe ba-gác. Xe này làm bằng loại gỗ lim chắc chắn và nặng nề. Việc điều khiển chiếc xe ấy là do anh Lực- cháu họ ông Chính-. Anh ta là một thanh niên to lớn khoẻ mạnh, đã mỗi ngày đưa hàng đi và lấy hàng về. Sau này vì hàng nhiều, nên Lực có thêm con Tèo phụ giúp. Lực có vóc dáng của một lực sĩ, to lớn dềnh dàng như anh chàng Vọi trong Tự Lực Văn Đoàn . Những lúc nghỉ ngơi dọc đường, hai đứa sà vào hàng quán,uống một ly trà tươi xanh ngát, pha thêm chút đường ,làm họ tươi tỉnh,vui vẻ hẳn lên,quên đi vất vả dọc đường … Dù đã hơn hai mươi lăm tuổi ,Lực chưa biết gì về tình yêu trai gái. Nhiều lúc ngắm nhìn mấy cô gái thành thị nhí nhảnh, mấy cô đầm Pháp ăn mặc cũn cỡn,chàng cũng thấy hay hay. Chàng không biết đó là loại ham muốn gì. Giữa trai và gái có gì đặc biệt thu hút không ? Quen con Tèo và làm việc chung với nó cả hơn năm nay, chàng không thấy có gì thay đổi . Chàng vẫn nói chuyện,đối đãi với nó chẳng khác nào hai ngươi bạn trai. Đôi khi,chàng còn ăn nói cộc cằn, cãi nhau với con Tèo nữa …Nhưng khác với Lực, con Tèo đã bắt đầu có cảm tình với chàng. Trước đây, quần áo tóc tai xộc xệch bao nhiêu, thì bây giờ nó đã biết làm dáng,búi tóc cao, thay bộ quần áo vá mấy chỗ bằng chiếc áo popeline trắng tinh và quần lãnh đen bóng láng . 
 Có một lần, vào khoảng chín giờ tối, sau khi đã dọn dẹp và rửa một đống bát đĩa, con Tèo định lên giường đi ngủ,thì nghe thấy tiếng xối nước ào ào… Vén màn và hé cửa nhìn,Tèo thấy Lực đang xối nước tắm gội. Thân hình Lực cân đối như lực sĩ, mà Tèo thường thấy trên những tấm bích chương quảng cáo dán ngoài đầu phố . Chiếc quần đùi mỏng dính bị nước thấm ướt bám sát vào đôi mông nẩy nở. Tấm thân cường tráng của Lực lồ lộ dưới ánh trăng như muốn phơi bày tất cả trước mắt con Tèo. Con Tèo cảm thấy thân mình rúng động,những kích thích trào dâng ngút ngàn, không làm sao kìm hãm lại được. Ngực nàng tự nhiên căng lên,như người đàn bà mới sinh con, còn đang mọng sữa . Cặp đùi nàng dẫy dụa, run rẩy ,hơi thở hổn hển dồn dập, mắt lờ đờ khép kín lại…Khi nàng mở mắt ra thì Lực đã không còn đó nữa. Cơn lửa rạo rực trong người của nàng cũng bớt dần . Con Tèo lao vào giường và thiếp đi trong giấc ngủ tình tứ mộng mơ… Sau đêm đó, Tèo nhìn Lực với con mắt khác. Nàng không còn ăn nói cộc lốc với chàng nữa mà có vẻ dịu dàng,kín đáo và mắc cỡ hơn. Nhiều lúc Tèo cố gắng diễn tả tình cảm của mình cho Lực biết, nhưng không biết phải làm cách nào. Chẳng lẽ nàng nói rõ lòng mình cho chàng biết hay sao, mắc cỡ chết đi được… Tuy bề ngoài ra vẻ thản nhiên, nhưng từ mấy tháng gần đây, Lực cũng cảm thấy ở nơi con Tèo có một sự thay đổi đặc biệt : ăn mặc chải chuốt,sạch sẽ hơn, hay mắc cỡ, không đùa cợt và chửi nhau với nó như trước nữa…Trông thấy con Tèo ăn mặc tươm tất, tóc tai chải chuốt, Lực thấy nó cũng khá xinh đấy chứ.
 Ra Hải Phòng làm việc được hai năm, thì biến cố chia đôi đất nước xẩy ra. Cùng với gia đình và họ hàng ông Chính, hai đứa cũng leo lên tầu Ville –de-Haiphong để di cư vào Nam. Sau cuộc hải hành dài, mọi người đều thở ra nhẹ nhõm. Bến bờ tự do là đây. Đó là hải cảng Đà Nẵng, một tỉnh miền trung,với những bãi biển trải dài hàng chục cây số. Nổi tiếng với Chùa Non Nước , Ngũ-hành-Sơn hoành tráng, vịnh Tiên-Sa nước trong vắt… Từng đoàn xe cam nhông nối đuôi nhau, đưa người tị nạn vào các dẫy nhà tôn chạy dọc theo bờ biển . Đó là các trại di cư Thanh Bình, Nội Hà,Tam Toà . Những ngôi nhà mới đã được cấp tốc dựng lên trên nền cát trắng, mái lợp tôn, vách được bao bọc bằng những lớp phên mong manh ,không điện,không nước . Mỗi gia đình tuỳ ít hay nhiều người,mà được cấp một hay hai,ba căn. Đây là khu rừng thông cũ, nên nhà tôn dù có nóng, cũng được che mát bởi bóng rợp của những hàng thông già cao ngất ngưởng. Tiếng sóng vỗ ầm ầm từ biển dội vào hoà với gió biển vi vu qua tiếng thông reo,tạo nên những âm thanh ma quái ghê rợn,như đe doạ đám người xa lạ mới tới lập nghiệp… Theo gương gia đình ông Chính, Tèo và Lực cũng xin được hai căn dính liền nhau. Vì không có nhiều tiền,nên hai đứa vẫn để căn nhà như vậy,ngoại trừ sắm sửa một chiếc giường để nằm, cộng thêm một cái bàn và hai chiếc ghế dài,vừa dùng làm bàn ăn,vừa để tiếp khách. Một chiếc màn,mầu hoa sặc sỡ, được giăng ngang giữa nhà,ngăn đôi thành phòng khách và phòng ngủ, trông cũng gọn gàng và đẹp mắt. Trong thời gian đầu ở Đà Nẵng, cả hai vẫn làm việc cho gia đình ông Chính. Lực không còn kéo xe ba-gác như hồi còn ở Hải Phòng,mà đóng vai trò quay máy nhuộm : dùng đôi cánh tay lực lưỡng thay thế mô tơ để chạy máy . Nhiều cuộn vải bốn năm trăm thước cuốn nước thuốc mầu,nóng hổi và nặng trĩu, bắn tung toé lên mặt ,lên đầu,lên quần áo của Lực,trông chàng thật thảm hại như những kẻ nô lệ thời xưa. Còn Tèo thì ngồi gấp vải,dọn dẹp nhà cửa và phụ trách việc nấu nướng…Tuy vậy,buổi tối ,Tèo cũng theo một số chị em đi học các lớp Việt ngữ miễn phí,theo chương trình bình dân học vụ ,được chính phủ mở ra để giúp đồng bào mù chữ có cơ hội biết đọc biết viết…. Tèo cũng đã nhiều lần rủ Lực đi học chung cho vui,nhưng chàng lười biếng, đôi khi còn say sưa, lăn đùng ra ngủ,nên cứ kiếm cớ khất lần hoài.. Cuối cùng thì anh vai u thịt bắp, dốt đặc cán mai, mù chữ vẫn hoàn mù chữ,không mở mắt ra thi đua với đời được . Còn Tèo thì ngược lại,nó học rất chăm chỉ. Trong vòng ba tháng thôi,nó đã biết đọc,biết viết,biết đọc báo hằng ngày, viết thư hỏi thăm người quen được rồi…Niềm khao khát được cắp sách đến trường, như một thôi thúc âm ỉ, mà nàng hằng mơ ước bao năm nay,bây giờ mới có cơ hội thực hiện được .Nàng mua rất nhiêù loại sách .Bất cứ lúc nào rảnh rỗi là nàng đọc ngấu nghiến ,say sưa như kẻ ghiền ma tuý, mê muội như một kẻ cuồng tín đang ôm choàng vào lòng những giáo điều mới lạ. Tất cả đều như những bậc thầy dẫn dắt nàng về những miền đất xa lạ, đầy kỳ thú…
 Nhân dịp, có việc phải làm tờ kê khai lý lịch, Tèo đã theo người ta lên toà án Đà Nẵng làm giấy thế vì khai sinh . Và tiện thể,thấy tên cúng cơm của mình Nguyễn thị Tèo quá quê kệch, nên đã xin đổi tên mới là Nguyễn thu Hà,xem ra có vẻ lịch lãm,tỉnh thành hơn. Khi đổi tên xong, nó về khoe với Lực ,được chàng trả lời :
 -Vẽ vời,tên nào chả vậy.
 Câu trả lời cụt ngủn vô vị ấy của Lực làm Hà cụt hứng. Nhưng vì biết tính nết của chàng,nên Hà chỉ làm bộ dỗi hờn,nguýt một cái thật dài,rồi đi làm công việc khác…
 Ông bà Chính thương hai đứa như con cháu trong nhà,lại thấy chúng cùng hoàn cảnh ,chịu khó làm ăn,nên họ có ý muốn tác thành hôn nhân cho chúng. Sau bữa cơm tối nọ. ông Chính vừa rít xong điếu thuốc lào,lên tiếng trịnh trọng với Lực:
 -Lực à,cậu thấy con đã lớn, lại mồ côi, con nên lập gia đình đi là vừa.
 Chờ xem phản ứng của Lực ra sao,ông lại chậm rãi nói :
 -Cậu thấy con Tèo –ông vẫn quen gọi Hà là Tèo – cũng ngoan,chịu khó làm ăn,lại cùng hoàn cảnh với cháu,hai đứa lấy nhau là hợp đấy.
 Lực ấp úng trả lời :
 -Dạ cháu…dạ cháu…không có tiền ạ .
 Câu trả lời lạc đề của chàng làm ông phì cười. Ông vỗ vai Lực và ôn tồn bảo cháu :
 -Cháu đừng ngại,để cậu lo cho.
 Hà đứng lấp ló ngoài cửa,nghe rõ mồn một những gì ông Chính nói .Nàng đỏ mặt,chạy bay ra ngoài sân rửa mặt cho tỉnh táo. Năm nay Hà đã chẵn mười tám tuổi rồi. Xuân thì đang mặn nồng, lại có cảm tình với Lực từ lâu, thì việc ông bà Chính đứng ra xếp đặt cho hai người, chắc nàng sẽ nhận lời liền… Hơn nữa ,dù không nói ra,ai ai cũng nhìn thấy rõ cảm tình của hai đứa trong những tháng ngày qua.
 Nhiều lần,trong các dịp chiếu xi nê ngoài trời,hai đứa thường ngồi bệt trên cát,chân bó gối,cặp kè bên nhau trông như đôi tình nhân thật sự . Phim “chúng tôi muốn sống “ hâm nóng tinh thần chống cộng của người di cư, làm đám dân lê la ngồi xem rất hể hả . Phim “Cô gái Việt” được Hà xem một cách thích thú. Những cô gái Việt Nam oai hùng trong các đoàn quân,tham gia mọi công tác xã hội hay tung hoành khắp mọi lãnh vực làm Hà nao nức. Trong con người của cô gái ít học ấy nẩy sinh những ước vọng ghê gớm,những đam mê cuồng nhiệt,từ một vô thức tiềm ẩm đâu đâu mà Hà không sao biết được. Nàng chỉ hiểu lờ mờ rằng,nàng sẽ phải thoát khỏi cái không gian chật hẹp, môi trường đang sống để bay nhẩy vào đường đời thênh thang đang rộng mở chào đón. Nàng tâm sự với Lực :
 -Em mơ ước làm một cô y tá. Anh nhìn lên phim kìa,cả một đoàn quân y tá,đầu đội mũ lệch kênh kiệu, cùng với bộ đầm trắng tinh ,trông xinh quá anh nhỉ .
 -Đừng có mơ nữa, thôi về ngủ đi, mai còn đi “ruộm vải” cho người ta. 
 Lực thường trả lời thẳng thừng và quá chân thật, làm Hà không bằng lòng. Nhưng những lời chất phác thật thà ấy lại có tác dụng lôi kéo Hà về với thực tế và đôi khi còn làm Hà tỉnh cơn mê nữa. 
 Vào một buổi trưa hè nóng bức nọ, nhà ông Chính không có hàng nhuộm, hai đứa rủ nhau ra biển Nội Hà tắm mát. Lực mặc một chiếc quần đùi cũn cỡn, còn Hà mặc quần dài đen ,và áo popeline trắng. Nước biển chưa dâng lên nhiều,những cồn cát nhấp nhô,lăn tăn,chạy dài hàng chục cây số từ bờ biển Thanh Bình tới tận trại Tam Toà. Những con dã tràng mầu trắng đục thi nhau đuổi bắt ,dỡn chơi như các cặp tình nhân đang vờn nhau trong trò yêu đương tình tứ. Hà xắn quần lên tới háng,để lộ cặp đùi dài trắng trẻo ,chạy tung tăng trên măt nước biển cao độ vài phân tây. Những làn nước mặn bắn tung toé lên đầu,lên mặt,làm Hà thấy yêu đời sảng khoái. Hai đứa đi xa,đi xa mãi,nước ngập tới đầu gối,tới bụng,họ mới chịu dừng lại . Hà còn e sợ, chưa dám ngụp lặn xuống nước để tắm, mà chỉ dám lấy tay ,chụm lại làm gáo múc nước ,xoa xoa vào mặt, vào cổ . Lúc này Lực đã bạo dạn hơn nhiều. Chàng nắm lấy tay Hà ,lôi nó vào dòng biển mặn ấm, như hơi ấm trong lòng chàng. Lực đề nghị :
 -Tao tập bơi cho mày nhé.
 Hà gật đầu e lệ. Như một tay xiệc chuyên môn,Lực dùng hai cánh tay rắn chắc của mình,nhấc bổng Hà lên trên không trung,xoay một vòng tròn,làm Hà lo sợ,la oai oái. Lực mỉm cười không nói gì,chỉ từ từ đặt Hà nằm ngửa trên mặt nước,hai tay chàng đỡ bên dưới thân thể của nàng. Rồi chàng chỉ cho nàng dùng hai cánh tay luân phiên nhau đập lên đập xuống như hai mái chèo. Còn hai chân thì xô đẩy nước về phía sau,như loại cánh quạt của chiếc ca nô . Lần đầu tiên ,ôm Hà trong vòng tay,lại nhìn thấy rõ đôi ngực,không có áo lót bên trong, nhấp nhô thấm nước của Hà,Lực nóng ran trong người . Lực hơi ngạc nhiên, tự hỏi : tại sao ngực nàng lại nhô cao như hai trái cam vậy? Chàng cũng đô con,ngực nở nang mà đâu có nhô cao như nó. Lực tự trách mình : rõ đồ lẩn thẩn ,con gái phải khác con trai chứ. Sau đó, Lực còn chỉ cho Hà tập bơi sấp nữa. Lần này thì quả thật tai hại. Tay trái của chàng đã đụng chạm vào nhũ hoa và nắm lấy chúng,làm Hà nóng ran và rùng mình. Còn tay phải thì đụng vào phần dưới của thân thể nàng. Hà nhắm mắt lại,chân tay không cử động. Nàng không muốn tập bơi nữa mà chỉ muốn Lực giữ nàng như vậy mãi… Thấy Hà nằm im ru, Lực gắt lên :
 -Tập bơi đi chứ .
 Hà không trả lời Lực ,cũng không vùng vẫy đôi tay,đôi chân, mà chỉ nằm im,nhắm mắt lại-có đến mấy phút- . Cuối cùng,nàng vùng mạnh,tuột khỏi đôi tay hờ hững của Lực và ngã ùm xuống nước biển mặn, làm Lực lo sợ cuống quít . Như một con bạch tuộc,từ dưới nước, Hà chồm lên,ôm lấy chàng,hôn tới tấp lên môi,lên khắp thân thể chàng . Lần đầu tiên được một đứa con gái,thân hình lồ lộ,phô bầy tất cả những đường cong quyến rũ,mờ ảo nhấp nhô qua làn nước, ôm hôn mình, Lực xôn xao ,rạo rực,đứng như trời trồng. Tuy vậy,Lực cũng hiểu rằng,đây là tình yêu trai gái, sự kích thích của thân xác,của thân thể cường tráng mãnh liệt của hai đứa trong tuổi xuân thì. Như một phản ứng tự nhiên, Lực cũng ôm và ghì chặt lấy Hà . Chàng không biết phải hôn hít như thế nào,cứ để mặc Hà vít cổ mình xuống,môi nàng gắn chặt vào môi mình,như một em bé đang bú sữa mẹ. Còn đôi chân nàng thì quặp chặt lấy cơ thể chàng như con rắn đang say mồi,không muốn rời xa .Bộ ngực nóng hổi của nàng như muốn đốt cháy tấm thân lực sĩ của chàng . Mực nước càng ngày càng dâng cao,lên tới mặt của nàng lận. Nàng thảng thốt la to :
 -Ấy chết ,vào trong đi thôi anh, nước dâng ngập mặt em rồi.
 Đang ngất ngư như người say rượu,chàng chợt tỉnh, trả lời cụt ngủn :
 -Ừ thì vào .
 Cả ngày, hai kẻ tình si,lúc thì nằm đè lên nhau rủ rỉ dưới gốc cây thông già cao ngất ngưởng, lắc lư theo chiều gió, vi vu những bản tình ca ngọt ngào, lúc thì lại kéo nhau ra biển, ngụp lặn trong vòng tay yêu đương ngút ngàn .

 Tối hôm ấy về nhà, Lực và Hà đều ngủ mê mệt. Sáng sớm hôm sau, họ đều quên thức dậy để đi sang nhà ông Chính “ruộm vải “ –như Lực thường nói- đến nỗi bà Chính phải sang nhà đập cửa thình thịch ,lôi cổ họ dậy . Cả hai tỉnh dậy trong vẻ mặt bẽ bàng như những kẻ phạm trọng tội, nhưng lại đầy ắp hân hoan ,ngập tràn hạnh phúc nơi khoé mắt ,nụ cười ,nhất là vẻ e lệ, má rám ửng hồng của người con gái. 
 Bùi đình phùng
 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Tư 2011(Xem: 19746)
... và quanh anh vẫn thoang thoảng hương bông dủ dẻ ngày xưa ….
19 Tháng Tư 2011(Xem: 20420)
Hồ ly rùng mình một cái, không phải vì lạnh, cũng không phải vì sợ ma mà chị bỗng sợ hãi chính mình, sợ hãi con người đã vơi cạn hết chất người.
19 Tháng Ba 2011(Xem: 16328)
QUÊ HƯƠNG MÊNH MÔNG Nguyễn Đ ức Quang Gìa Cơ "Nào ai chỉ giùm tôi, tình nào mãi thắm tươi chiều mưa cùng bằng hữu cứ reo cười chờ nắng soi đường xa bước ngắn dài, đường bâng khuâng cuối trời nào ai chỉ giùm tôi một đường tới." (Ca khúc Nào Ai của Nguyễn Đức Quang)
19 Tháng Ba 2011(Xem: 17055)
… Ừ nhỉ, hạnh phúc thực sự thì có cần gì to lớn lắm đâu. Đâu có thể nhân danh những gì quá to lớn, quá trừu tượng mà lấy đi những hạnh phúc thắm đượm của từng người? Ta đâu có thể nhân danh chân lý muôn năm mà nhắm mắt để quan lại dẳm nát tương lai của muôn dân? - Nguyễn Quang Tuyến
18 Tháng Ba 2011(Xem: 17702)
Cái mề-đai vàng một lần nữa nằm lại trong tay của Cecile, thành quả của một cuộc hành trình phi thường xuyên lịch sử và lục địa - và bí ẩn của cái mề-đai đã được một chồng thư đã thất lạc từ lâu giải mã.
18 Tháng Ba 2011(Xem: 16557)
Vậy mà với phép lạ nhiệm mầu của tình yêu, họ đã đạp đổ tất cả chướng ngại, thênh thang bước vào lâu đài hạnh phúc, với sự chúc lành của họ hàng, bạn bè trong một lễ cưới trang nghiêm, cảm động. - bùi đình phùng
14 Tháng Ba 2011(Xem: 17110)
Marilyn, nh ật ký cuối cùng Tuấn Thảo, RFI Kiếp đàn bà oan nghiệt đến mức, bao lần Marilyn thầm khóc cho tuổi thơ bất hạnh, thở than cho thân phận con người. Trong huyền thoại Marilyn, dường như không có chiếc áo giáp nào đủ dày, để chống đỡ mũi tên của định mệnh.
17 Tháng Hai 2011(Xem: 16200)
Nỗi Sợ Vẫn Vơ Nguyễn Hữu Chi Tiến Sĩ Tâm Lý Chính Trị Học Đời này ai dại, ai khôn? Sống mặc áo rách, chết chôn áo lành. Ca dao
17 Tháng Hai 2011(Xem: 17469)
Thử thách Bùi Đình Phùng Bố Trâm ùa tới. Hai người bạn ôm chầm lấy nhau sau một thời gian dài xa cách. -Thạc à, cậu thật bậy. Cậu làm con bé Trâm nhà tôi khóc lóc, điêu đứng. Tôi phải thay cậu, khuyên nhủ, an ủi nó mãi, mới yên đấy. –Bố Trâm trách móc Thạc- -Xin lỗi anh.Vì quá yêu Trâm, tôi không muốn em nó khổ, mặc cảm với mọi người. Thời gian xa nhau khá dài, như một thử thách, đủ để em nó cân nhắc giữa sự đam mê nhất thời và tình yêu chân thật.
14 Tháng Hai 2011(Xem: 17828)
Khai Bú t Đầu Năm Tân Mão Trần Văn Lương Sầu dai nhai trệu trạo, Lảo đảo ngỡ mình say!
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468