Con Chim Phượng Trên Thân Thể Nàng

12 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 15196)
Con Chim Phượng Trên Thân Thể Nàng
Con Chim Phượng Trên Thân Thể Nàng
Lê Uyên Phương

“Nghe hết những băng nhạc, xem anh trình diễn và đọc hết 9, 10 tập nhạc của anh, cũng chưa hiểu anh nhiều bằng một lần tôi đọc truyện ngắn và tùy bút “Không có mây trên thành phố Los Angeles “ của anh.....” Nông Kim Ấn.

Lúc đó, nàng mười tám tuổi và nàng thầm yêu một người đàn ông hơn nàng mười hai tuổi. Hai người thường gặp nhau trong xưởng vẽ của người đàn ông. Ở đó, nàng đã trở thành người mẫu cho hắn. Họ thường ăn uống với nhau, làm việc với nhau và nói đủ mọi chuyện tầm phào trong căn phòng đầy những bức tranh sơn dầu và lúc nào cũng sáng trưng nư một phòng triển lãm. Hắn rất quí mến nàng và luôn xem nàng như một người em gái. Hai người hầu như lúc nào cũng đồng ý với nhau về mọi điều, nàng không bao giờ phản đối hắn một điều gì và hắn cũng không bao giờ nói hay làm một điều gì khiến nàng phật lòng. Duy có một lần, nàng đã nhất định không nhượng bộ hắn, khi hai người nói chuyện về một loài chim gọi là chim Phượng. Theo nàng, chim Phượng là một con chim có thật, nàng mô tả chim Phượng là một loài chim đẹp nhất trong các loài chim, người ta nói nó to thế này, lông nó thế này, nó múa thế này, nó bay thế nọ, hắn thì quyết đoán rằng chim Phượng chỉ là một sự tưởng tượng của con người, giống như con Rồng, chim Phượng không có thật. Hắn nói:
-Chim Phượng là con chim đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong sự tưởng tượng chủ quan của mỗi người, hình ảnh con chim Phượng trong anh không giống hình ảnh con chim Phượng trong em.

Nàng nói:
-Anh là một họa sĩ, vậy anh thử phác họa con chim Phượng đang có trong đầu anh đi. Hắn vẽ phóng trên tờ giấy trắng, hình một con chim trông giống như chim Đại Bàng có đuôi thật dài và mặt của chim là khuôn mặt của nàng. Nàng cười:
-Em không bao giờ nghĩ rằng, một ngày nếu em trở thành một con chim, một con chim đẹp nhất trong sự tưởng tượng của anh, trông em lại hung dữ và đầy uy quyền đến như vậy. Cái cử chỉ nịnh bợ của hắn đã bị phản ứng ngược, hắn cười nói lảng qua chuyện khác. Câu chuyện về con chim Phượng sau đó không ai trong hai người còn nhắc đến nữa; nhưng nàng đã luôn luôn bị ám ảnh bởi nghi vấn về sự hiện hữu của loài chim này. Chim Phượng là một loài chim có thật hay chỉ là hình ảnh trong sự tưởng tượng của con người?
 ***
Sau đó nàng đã cùng gia đình rời khỏi Việt Nam trong một chuyến vượt biển, họ hoàn toàn mất liên lạc với nhau.

Sau một thời gian xa cách, nàng bắt đầu nhớ căn phòng sáng trưng đầy những tranh ảnh, nhớ mùi sơn dầu phảng phất trong căn phòng, nàng nhớ người họa sĩ, nhớ những câu bông đùa của hắn. Nàng không ngờ nàng đã nhớ hắn đến như vậy, không lúc nào chợt thấy một cái gì liên quan đến tranh ảnh, đến hội họa mà nàng không nghĩ đến hắn, thế giới nàng sống lại là một thế giới đầy những ảnh tượng và màu sắc, vì thế nàng đã nghĩ đến hắn mỗi một giây phút trong đời sống nàng.

Nàng yêu hắn, nhưng nàng thật sự không biết hắn có yêu nàng hay không, hay hắn chỉ luôn xem nàng như một người em gái? Nàng yêu hắn biết bao và nuôi hy vọng một ngày sẽ được găp lại hắn, sẽ lại ngồi dưới cái ánh sáng được sắp xếp thuận lợi nhất cho sự làm nổi bật sắc đẹp của nàng, để hắn ngắm nghía nàng và ghi lại hình ảnh của nàng trên khung vải. Nàng yêu sự tận tụy của hắn khi hắn làm việc, nàng yêu sự cẩn trọng của hắn khi hắnn đặt chiếc cọ lên khung bố cho nét vẽ đầu tiên, nàng yêu cái nhìn say sưa của hắn trên thân thể nàng-cái nhìn như muốn tìm kiếm cái tuyệt hảo nhất được ẩn dấu trên thân thể đó. Nàng yêu hắn, nàng thực sự yêu hắn, nàng nhớ hắn quay quắt và tiếc có lần nàng đã cãi ý hắn về chuyện con chim Phượng.

Một lần, tình cờ ghé vào một tiệm tattoo trong một shopping center, tò mò nhìn ngắm những hình mẫu treo khắp nơi trên bốn bức tường của tiệm, từ những hình vẽ tầm thường như một chiếc lá, một bông hồng nhỏ xíu đến những hình vẽ hết sức kỳ lạ được chụp từ những hình đã được chạm trên da thịt của những khách hàng, nàng bỗng nhìn thấy hình chạm của một con chim có đôi cánh như cánh chim Đại Bàng mầu đỏ bầm và đuôi là hai sợi lông vũ dài tha thướt, con chim thể hiện một cái gì hết sức rực rỡ, uy nghi và vô cùng xinh đẹp. Nàng hỏi người chủ tiệm tên con chim, ông ta nói đây là một con chim vẽtheo sự tưởng tượng của người Dông Phương, người họa sĩ đã dùng những phần đẹp nhất của loài chim, theo sự chủ quan của hắn để vẽ nên chim này. Theo người chủ tiệm, có thể vì thế loài chim này không có thực và ông ta cũng không biếttên gọi của nó là gì. Nàng nghĩ ngay đến con chim Phượng mà có lần nàng đã tranh luận với người họa sĩ nàng yêu.

Nàng đứng thẫn thờ trong chốc lát rồi có ý nghĩ là sẽ xâm hình con chim Phượng ở một chỗ nào đó trên than thể nàng. Nàng cũng biết, đừng nói trong xã hội Đông Phương, ngay trong xã hội Tây Phương bâ giờ chỉ có những người đàn ông trong các băng đảng, những người đã từng là lính tráng, những người đã có lần bị tù tội và không nhiều lắm những cô gái giang hồ, những người đàn bà bụi đời mói dám để chạm những hình tattoo trên thân thể mình; những người đàn bà đứng đắn, có tư cách, được trọng vọng hay cả những người có đời sống bình thường không ai dám nhìn thẳng vào một hình tattoo trên thân thể người khác đừng nói chi là xâm cả một tattoo thật to trên chính thân thể mình. Hơn nữa, nàng là một cô gái Á Đông, trong một gia đình nề nếp, tuy nàng có một thân hình hết sức cân đối và quyến rũ của một người mẫu; nhưng ở nàng, cái cung cách của một tiểu thư đài các vẫn không che dấu được. Sự bất tương xứng giữa bản chất của con người nàng và quan niệm chung về thể cách thể hiện của hình xâm tattoo đã khiến nàng hết sức bối rối. Nàng không biết nàng có chịu nổi cái nhìn của người khác khi thấy một tattoo thật lớn trên thân mình của một cô gái xinh đẹp và thùy mị như nàng không?

Nhưng cái ý muốn hình con chim Phượng dính liền trên da thịt nàng quá mạnh mẽ đến nỗi nàng tìm đủ mọi cách để tự biện hộ cho ý muốn của mình. Nàng nghĩ, nàng là người tự biết việc phải làm, hơn ai hết nàng biết nàng là một cô gái trinh trắng và không có lý do gì để phải chứng minh điều đó với người khác. Cuối cùng nàng tự nghĩ:

-Tại sao nàng không xâm hình con chim này ở một chỗ kín đáo trên thân thể nàng, một chỗ mà người ngoài không thể thấy được. Mỗi đêm nhìn con chim Phượng, nàng sẽ nhớ đến người nàng yêu, một ngày nào đó nếu được gặp lại hắn, nàng sẽ cho hắn món quà mà suốt đời hắn không thể nào quên được: Con chim Phượng có thật trên thân thể, ở chỗ kín đáo nhất của nàng. Nàng hăm hở hỏi người thợ chủ tiệm:
-Có đau lắm không?

Hắn nói:
-Rất đau lúc chạy những đường viền và it đau hơn khi pha màu. Suốt ba tiếng đồng hồ nàng nằm nghiêng bất động trên chiếc ghé da dài của phỏng tattoo. Thân hình nàng run lên mỗi lần cây kim vạch những đường cong trên chiếc mông bên phải của nàng. Nàng nghiến răng lại, nước mắt chẩy ra vì đau đớn, nàng nhắm mắt lại và cố hình dung trong đầu con chim Phượng cất đôi cánh mầu nhung đỏ rực rỡ bay lượn trong ánh chiều tà rồi đậu lạ trên chiếc mông tròn to của nàng khi nàng đang trần truồng nằm nghiêng bên bờ suối làm người mẫu cho người họa sĩ nàng yêu. Hắn đang ghi lại hình ảnh đó, hình ảnh con chim Phượng với móng vuốt sắc bén đang bấu trên da thịt nàng đến rướm máu. Thời gian như vô tận cho sự nhập xác của con chim Phượng vào thân thể nàng, nàng hết sức đau đớn, đôi lúc gần như ngất xỉu mỗi lần mầu sắc được khắc chồng lên một mầu đã được khắc trước đó. Sự pha mầu làm cho vết thương của nàng càng lúc càng như mở rộng thêm ra, nàng là cô gái mảnh mai, yếu đuối, chưa bao giờ phải chịu một sự đau đớn thể xác từ trước, bây giờ nàng đang tỉnh táo và cảm giác được từng mũi khoan có trộn mầu đâm vào da thịt nàng. Nàng cảm giác nàng đang biến hình thành con chim Phượng và rồi đây nàng sẽ nhẩy múa trong trong óc tưởng tượng của người họa sĩ. Đến lúc chịu đựng của nàng đã cùng cực thì sự hóa hình của con chim Phượng trên thân thể nàng cũng vừa hoàn tất. Nàng khoan khoái như vừa thoát khỏi một cuộc tra tấn cực hình, hết sức kiêu hãnh về sự chịu đựng của mình. Nàng có cảm giác như vừa trở thành một sinh vật mới, nàng khoan khoái, rất khoan khoái nàng vừa hoàn tất một điều kỳ diệu. Nàng đứng trước tấm gương ngắm con chim Phượng bám trên mông phải của nàng, máu đang rịn ra trên toàn thân mình của con chim, con chim như đang tắm trong máu đỏ của nàng. Nàng được người ta đưa cho cái khăn có tẩm thuốc sát trùng, nàng lau nhẹ tấm khăn qua phần thịt da đang rỉ máu, hình con chim Phượng to hơn một bàn tay, bỗng hiện ra, rực rỡ, đầy mầu sắc trên chiếc mông trắng toát, nàng hơi cong chân lên và hai cái đuôi dài thườn thượt của con chim Phượng cũng uốn theo đường cong trên đùi nàng. Nàng mỉm cười sung sướng:

-Chim Phượng là một con chim có thật.

 ***
Từ đó, nàng luôn trần truồng trong phòng riêng và rất thường đứng trước gương soi ngắm nhìn con chim Phượng cử động trên chiếc mông tròn, trắng toát của nàng. Nàng thường uốn éo thân mình ở nhiêu vị thế khác nhau để thích thú theo dõi sự chuyển mình nhẹ nhàng của con chim Phượng trên lớp da mịn màng của nàng. Nhiều khi đang lúc làm việc, nàng bỗng thấy nhớ con chim Phượng của nàng, nàng vào một nơi kín đáo, kéo cao chiếc jupe của nàng lên để nhìn con chim Phượng đang bất động đôi cánh mầu huyết dụ của nó trên chiếc mông của nàng. Lạ lùng nhất là từ khi có hình con chim Phượng trên da thịt nàng, nàng không có cái cảm giác trần truồng ngay cả lúc nàng không mặc một mảnh vải nào trên thân mình. Nàng rất thoải mái trần truồng đi lại, ngồi làm việc, đọc sách hay nằm dài trên giường coi tivi; như một con chim, nàng có cảm giác như luôn luôn được phủ bên ngoài da thịt một lớp lông vũ mịn màng mầu huyết dụ. Mỗi đêm nàng nhớ đến người nàng yêu, nàng mơ mộng một ngày nào đó nàng sẽ gặp lại người họa sĩ. Lúc đó nàng sẽ nói:
-Em có một món quà vô giá để tặng cho anh, một món quà, em bảo đảm anh không thể nào đoán ra được. Nàng sẽ dành thì giờ cho hắn đoán mọi thứ hắn có thể tưởng tượng ra trên cõi đời này.

Đến lúc hắn không có gì để nói thêm nữa, nàng sẽ bắt hắn ngồi xuống một chiếc ghế dựa êm ái và nàng sẽ từ từ cởi bỏ những quần áo trên người nàng thật từ từ, thật châm rãi, nàng muốn hắn phải nín thở, phải trố mắt nhìn nàng như nhìn một sinh vật đến từ một hành tinh khác, đến lúc mảnh vải cuối cùng trên người nàng được tháo ra, hắn sẽ bất ngờ nhìn thấy con chim Phượng rực rỡ trên chiếc mông trắng toát của nàng. Nàng sẽ nói:
-Anh đã tin em chưa, chim Phượng là một con chim có thật và giờ đây nó đã thuộc về anh. Chàng sẽ nhè nhàng xoa bàn tay của chàng trên hình chim Phượng, chàng sẽ cảm giác được sự mịn màng và một chút hơi ấm tỏa ra từ thân mình con chim trên chiếc mông căng tròn của nàng. Nàng sẽ nói:

-Anh có biết em đã phải chịu đau đớn đến mức nào để cho sự hóa thân này không? Con chim Phượng đã nhiều năm trở thành da thịt của em và em đã rất sung sướng phải chịu đau đớn để có nó và để cho ngày hôm nay...Hắn sẽ cúi xuống hôn khắp nơi trên thân mình con chim, ở đó mỗi tế bào của nàng sẽ thức dậy và đánh thức những cảm xúc trong tận cùng da thịt của chàng. Chàng sẽ nói:
-Anh yêu em, anh yêu em biết bao!
Nàng sẽ đáp lời hắn:
-Em biết, em biết, bởi vì không ai có thể cho anh cái mà em đã dành riêng cho anh: sự đau đớn, trí tưởng tượng và niềm hoan lạc.

 ***
 Nhiều năm đã trôi qua, giấc mơ đã không thành sự thật, người họa sĩ chỉ
là một ảo tưởng trong đời sống thực của nàng. Nàng không có một tin tức gì về chàng, nhưng, nàng vẫn chờ đợi. Mỗi giây, mỗi phút, mỗi ngày, mỗi đêm. . .nàng sống với con chim Phượng của nàng, con chim Phượng trên thân thể nàng. Thời gian trôi qua, những nét trạm trổ sắc sảo, những mầu sắc rực rỡ đã mờ đi rất nhiều; giờ đây con chim Phượng chỉ còn lại những nét chính như trên một bản in lại vụng về, những đường chỉ co ùchỗ đã bị đứt quãng, có chỗ thì mờ nhạt,mầu sắc thì héo úa hoặc đã phai mất hoàn toàn. Nhiều khi nhìn con chim Phượng của nàng phản chiếu trên tấm gương soi, nàng buồn rầu, muốn khóc.

Nàng giờ đây đã như một trái cây đang đến độ chín muồi, vô cùng đẹp đẽ và hết sức hấp dẫn mặn mà, rồi cũng như mọi người đàn bà khác, nàng cũng sẽ phải lập gia đình. Có lần, nàng tưởng tượng trong đêm tân hôn của nàng, người chồng bỗng phát giác trên chiếc mông bên phải của nàng có chạm hình một con chim kỳ lạ đã phai mầu, lớn hơn một bàn tay, người chồng chắn chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, sửng sốt và không thể không đặt câu hỏi với nàng:

- Với hình xâm như thế này, ở một chỗ như thế này, ngày xưa chắc em có một đời sống bất bình thường lắm phải không?

Nàng sẽ nói:
- Không, em có một quá khứ rất bình thường. Nhưng em có một mối tình không bình thường, một mối tình không có thật, như con chim Phượng. Chim Phượng không có thật, nó chỉ hiện hữu trong trí tưởng tượng của con người thôi.
 
Lê Uyên Phương

(Trích trong Đặc San Bùi Thị Xuân & Trần Hưng Đạo Đàlạt, tháng 5-2010, Houston-Texas)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Tư 2011(Xem: 19746)
... và quanh anh vẫn thoang thoảng hương bông dủ dẻ ngày xưa ….
19 Tháng Tư 2011(Xem: 20420)
Hồ ly rùng mình một cái, không phải vì lạnh, cũng không phải vì sợ ma mà chị bỗng sợ hãi chính mình, sợ hãi con người đã vơi cạn hết chất người.
19 Tháng Ba 2011(Xem: 16329)
QUÊ HƯƠNG MÊNH MÔNG Nguyễn Đ ức Quang Gìa Cơ "Nào ai chỉ giùm tôi, tình nào mãi thắm tươi chiều mưa cùng bằng hữu cứ reo cười chờ nắng soi đường xa bước ngắn dài, đường bâng khuâng cuối trời nào ai chỉ giùm tôi một đường tới." (Ca khúc Nào Ai của Nguyễn Đức Quang)
19 Tháng Ba 2011(Xem: 17056)
… Ừ nhỉ, hạnh phúc thực sự thì có cần gì to lớn lắm đâu. Đâu có thể nhân danh những gì quá to lớn, quá trừu tượng mà lấy đi những hạnh phúc thắm đượm của từng người? Ta đâu có thể nhân danh chân lý muôn năm mà nhắm mắt để quan lại dẳm nát tương lai của muôn dân? - Nguyễn Quang Tuyến
18 Tháng Ba 2011(Xem: 17704)
Cái mề-đai vàng một lần nữa nằm lại trong tay của Cecile, thành quả của một cuộc hành trình phi thường xuyên lịch sử và lục địa - và bí ẩn của cái mề-đai đã được một chồng thư đã thất lạc từ lâu giải mã.
18 Tháng Ba 2011(Xem: 16558)
Vậy mà với phép lạ nhiệm mầu của tình yêu, họ đã đạp đổ tất cả chướng ngại, thênh thang bước vào lâu đài hạnh phúc, với sự chúc lành của họ hàng, bạn bè trong một lễ cưới trang nghiêm, cảm động. - bùi đình phùng
14 Tháng Ba 2011(Xem: 17113)
Marilyn, nh ật ký cuối cùng Tuấn Thảo, RFI Kiếp đàn bà oan nghiệt đến mức, bao lần Marilyn thầm khóc cho tuổi thơ bất hạnh, thở than cho thân phận con người. Trong huyền thoại Marilyn, dường như không có chiếc áo giáp nào đủ dày, để chống đỡ mũi tên của định mệnh.
17 Tháng Hai 2011(Xem: 16202)
Nỗi Sợ Vẫn Vơ Nguyễn Hữu Chi Tiến Sĩ Tâm Lý Chính Trị Học Đời này ai dại, ai khôn? Sống mặc áo rách, chết chôn áo lành. Ca dao
17 Tháng Hai 2011(Xem: 17472)
Thử thách Bùi Đình Phùng Bố Trâm ùa tới. Hai người bạn ôm chầm lấy nhau sau một thời gian dài xa cách. -Thạc à, cậu thật bậy. Cậu làm con bé Trâm nhà tôi khóc lóc, điêu đứng. Tôi phải thay cậu, khuyên nhủ, an ủi nó mãi, mới yên đấy. –Bố Trâm trách móc Thạc- -Xin lỗi anh.Vì quá yêu Trâm, tôi không muốn em nó khổ, mặc cảm với mọi người. Thời gian xa nhau khá dài, như một thử thách, đủ để em nó cân nhắc giữa sự đam mê nhất thời và tình yêu chân thật.
14 Tháng Hai 2011(Xem: 17829)
Khai Bú t Đầu Năm Tân Mão Trần Văn Lương Sầu dai nhai trệu trạo, Lảo đảo ngỡ mình say!
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468