Vẫn hát mãi bài ca…
Nguyễn Kiệt
Tưởng nhớ NS Nguyễn Đức Quang- tác giả ca khúc Việt Nam quê hương ngạo nghễ
Xế chiều, giữa rừng núi hàng
chục chiếc xe thồ bìa, củi, tre nứa, đót…xếp hàng nối nhau, lần lửa
kẻ mạnh giúp người yếu đưa từng chiếc xe qua cầu khỉ. Những gương
mặt già trẻ lem luốc râu ria, mắc sáng quắc, ăn bận nón, áo, giầy…
rách, vá, cột đủ thời trang hàng cũ của đời hoa lệ, màu sắc phôi
pha … Những bắp tay gân guốc, kẻ trước người sau, người hô, người đẩy,
kéo mồ hôi nhỏ giọt…Chợt một giọng hùng tráng vang lên giữa núi
rừng:
“ Ta như nước dâng, dâng tràn có bao giờ tàn / Đường dài ngút ngàn chỉ một
trận cười vang vang / Lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm / Đôi mắt ta
rực sáng theo nhịp xích kêu loàng xoàng”
… Không ai bảo ai, tất cả hòa
theo! “Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tục làm người / Làm người huy hoàng
phải chọn làm người dân Nam / Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian /
Hỡi những ai gục xuống ngoi dậy hùng cường đi lên”…Việc lôi kéo đẩy bê
xe trên cầu có khoan lại một chút, vì đây là bài hành khúc lại được
hát trong lúc hưng phấn lao động” hò kéo xe”, nhưng có kế ngay, một anh
nhảy lên mô đất cao đầu cầu phất hai tay lên đánh nhịp, dìu dặt đưa
từng nhịp bài ca vào một nhịp đẩy cho công việc ăn ý nhau, nhịp
nhàng hơn, dù chậm một chút nhưng mạnh, khỏe hơn. Bài đồng ca lập lại
hơn ba lần, tiếng hát mạnh, chắc nhịp hơn , âm thanh cao thấp dần cũng
hòa vào chung tình cảm. Từng chiếc, từng chiếc, rồi chiếc xe cuối cùng
cũng đã kéo qua cầu. Xe nối nhau theo hàng dọc, có xe một tài tự lái
tự đẩy, có xe hai tài lái phụ đẩy, kéo. Tiếng kẻo kẹt, tiếng chân
nặng trịt, tiếng thở dốc…và bài ca cứ vang lên nối tiếp… “Ta như
giống dân đi tràn trên lò lửa hồng / Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm
/ Da chân mồ hôi nhuễ nhại cuộn vòng gân tươi / Ôm vết thương rĩ máu ta cười
dưới ánh mặt trời”…
Cái đám người bước qua cánh cửa rừng, bỏ lại sau lưng muôn sự tầm
hèm. Họ nói về mình rất ít, khiêm tốn, họ kể cho nhau về những gì
mắt thấy tai nghe, những đưa đẩy nỗi trôi của nghiệp nước thành thân
phận của những mảnh đời, rành mạch, từng câu chuyện bàng quan, vô tư,
kết thúc là nụ cười. Tiếng hát lại tiếp tục vang lên-“Ta khuyên cháu
con ta còn tiếp tục làm người / Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam
/ Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian / Hỡi những ai gục xuống ngồi
dậy hùng cường đi lên”…đồng ca được chuyển qua hát đuổi: “Máuuu ta
từ thành Văn Lang dồn lại / Máuuu ta từ thành Văn Lang dồn lại / Xưưưương da
thịt này cha ông ta miệt mài / Từng giờ qua / Cười ngạo nghễ đi trong đau nhức
không nguôi”… Một giọng nam mạnh mẽ vút cao lên, cả đoàn xe im cho
chất giọng nghệ sĩ rừng ấm nóng rưng rức nhức nhối dội vang bốn bề
rừng núi cả khối tình chung: “Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
/ Trên bàn chông hát cười đùa vang vang / Còn Việt Nam / Triệu con tim nầy
còn triệu khối kiêu hùng”… Cả đoàn xe thồ lập lại câu kết đoạn: “Còn
Việt Nam / Triệu con tim nầy còn triệu khối kiêu hùng”…Hương đêm
lành lạnh của rừng tỏa ngát, sảng khoái, dưới ánh trăng rừng lấp
loáng, đoàn người già trẻ thoải mái buông theo tiếng hát nức nở của
lòng riêng, tình chung, trong tiếng hát có giọt nước mắt hòa với những
giọt mồ hôi đang rơi rơi. ..
Tiếng hát giữa rừng vơi đi bao
khổ nhọc trong cuộc sinh tồn. Lời ca như nhắn nhở mỗi người ý thức
thân phận làm người trong xã hội còn đầy khốn khổ, tủi nhục : tôi đang hát,
trái tim tôi đang hát, tôi đang sống làm người, làm người Việt Nam!
Ra khỏi bìa rừng hơn cây số, vầng trăng tháng chạp đã lên cao, ánh
đèn xóm làng xa xa, còn chừng ba cây số là hầu hết anh em về đến
nhà. Lần lượt từng xe rẻ lối, mỗi người chia tay nhau … Còn mỗi mình
tì vai nghiêng đẩy tay lái, bước bước nhanh dong chiếc xe củi kèm bó
đót trên quốc lộ hướng về nhà… Cảnh đó diễn ra vút đã hơn hai mươi
hai năm rồi. Bài ca làm ấm tình nhóm người lam lũ nhờ vào rừng Mẹ
cưu mang, “Việt Nam quê hương ngạo nghễ” , bài ca tuổi trẻ một thời
hẳn ai cũng cũng nhớ, ai cũng thuộc đã bộc phát vang lên giữa rừng đầy
niềm hoan lạc, tự hào, yêu thương… l
“Việt Nam quê hương ngạo nghễ”
đã ra đời trong nỗi đau nhức nhối
của cả một dân tộc bị tàn phá nặng nề cả tâm hồn và thể xác. Bài
ca đã ngự vào mỗi tâm hồn của con người Việt Nam thân khiết, khẩn
thiết; bài hát đánh thức cả một thế hệ tuổi trẻ đau nhức trong một thời
điểm lịch sử tuổi trẻ đang mơ màng gà gật, vong thân, đang bị mị lừa,
ru ngủ hay tự mình ru ngủ, gieo bao nỗi sợ hãi họa lụy của bạo lực
, chiến tranh,… Ngày ấy và…cho đến cả hôm nay. “Trường Sa, Hoàng Sa là
của Việt Nam! Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam! …“Việt Nam quê hương
ngạo nghễ” lại được tuổi trẻ Việt Nam “ngạo nghễ” hát vang lên, là
tiếng hát, tiếng thét, tiếng khóc của tuổi trẻ…trong thân phận nô lệ làm người
tự do…Tiếng hát , tiếng thét yêu nước của tuổi trẻ VN-“Trường Sa, Hoàng Sa
là của Việt Nam!’ …lại bị chính những người từng nhân danh yêu nước, huy
động cả “bốn mươi thế kỷ cùng ra trận” …ngăn cấm, không được yêu!. Trong lịch
sử oai hùng, bất khuất của dân tộc dường như tuổi trẻ Việt Nam chưa bao giờ lại
có nổi đau, nhục nhã như thế….
”Ta yêu quê ta thì đâu có bao giờ mất. Yêu giống nòi mình lầm than mãi rồi…..”(*)!Hôm
nay, giống nòi mình “ai lầm than” và ai xênh xang trên nổi khổ đau, lầm than
ấy?!…. Tiếng hát Việt Nam đầy tự hào của những ngày tháng xưa đi tìm quê hương
hát trong “ngạo nghể”, nay tuổi trẻ Việt Nam vẫn ” ngạo nghễ”,
ngạo nghễ đi tìm, giành lại quê hương, Tổ Quốc Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam hôm
nay vẫn tiếp tục hát mãi một bài ca -không bao giờ chịu khuất phục mọi kẻ
thù cướp nước, bán nước… “Việt Nam quê hương” vẫn ” ngạo nghễ”,
tiếp tục đi trong dòng sống truyền thống lịch sử bất khuât của dân tộc và vẫn
hát mãi một bài ca…
Nguyễn Kiệt
(*) Ca khúc Chuyện quê ta của NS Nguyễn Đức Quang