ĐÚNG LÀ MỘT CHÍNH KHÁCH ANH HÙNG

04 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 30146)
ĐÚNG LÀ MỘT CHÍNH KHÁCH ANH HÙNG
ĐÚNG LÀ MỘT CHÍNH KHÁCH ANH HÙNG
Hoàng Ngọc Nguyên

634271015504344356_180x288

Gọi một người là chính khách, hay statesman, chúng ta thường hàm ý kính trọng người đó về kiến thức, kinh nghiệm, tư cách, sự nghiệp, tài ba trong việc giúp nước, giúp dân. Khi gọi một người là nhà chính trị (politician), thường chúng ta nghĩ đến một người quá hôn mê theo đuổi quyền lực mà trở nên cơ hội, thực dụng, thủ đoạn nhưng chẳng bao giờ có thể đạt đến đẳng cấp chính khách vì người ta thiếu đủ cả, từ kiến thức, kinh nghiệm tư cách, và lý tưởng vì dân vì nước. Alaska là một tiểu bang quá nhỏ. Nhỏ còn hơn Qatar là nước Trung Đông hôm thứ năm được Liên đoàn Túc Cầu Quốc tế FIFA lựa chọn làm nước tổ chức giải vô địch bóng tròn thế giới (World Cup) năm 2022. Một tiểu bang đất quá rộng nhưng người không đông, mà có đến hai phụ nữ đáng danh hiệu một người là anh hùng, một ngưởi là phản diện anh hùng (antiheroine); một người đáng là chính khách, một ngưòi đúng là nhà chính trị chuyên đi khách.

Hiện nay thì nhà chính trị ở Alaska nổi tiếng hơn vị chính khách. Nói cho đúng, bà đang nổi tiếng như cồn, đến độ người Việt ta mà ra tranh cử dân biểu liên bang cũng nhờ bà đến Orange County vận động. Bà nổi tiếng đến độ ngưòi ta phải nhìn nhận rằng nếu bà ra tranh cử tổng thống năm 2012 trong hàng ngũ đảng Cộng Hòa, thì bà sẽ là ứng cử viên của đảng Cộng Hòa được cử tri dễ nhận biết tên tuổi nhiều nhất. Những tên như Mitt Romney cựu thống đốc Massachusetts hay Newt Ginrich cựu chủ tịch Hạ Viện thời Tổng thống Bill Clinton hay ngay cả Mike Huckabee cựu thống đốc Arkansas không phải mọi người đều biết - nhất là đối với những người không “nghiêm chỉnh” mấy với chuyện theo dõi sân khấu chính trị. Nhưng tên tuổi bà thì ai cũng biết, trong cả 28 tháng qua, từ khi Đại hội đảng Cộng Hòa nhóm năm 2008 tại St. Paul, Minesota, để cử người ra tranh cử tổng thống và phó tổng thống. Kể từ khi John McCain bị chứng điên do thời gian ở trong Hỏa Lò của Cộng Sản Bắc Việt quá lâu, cho nên lôi bà ra sân khấu trong cuộc bầu cử tổng thống chỉ có thua năm 2008, thì tin tức liên quan đến bà, đến gia đình của bà, đến dồn dập, nhất là trong thời gian năm nay, và đặc biệt là trong một qua, sau khi có bầu cử giữa mùa. Đọc báo ở California, ngưòi ta thấy chỉ có nổi bật hai tin hàng ngày ở mục Tin Vắn Giờ Chót: thứ nhất, băng đảng ma túy Mexico giết ngưòi không gớm tay ở thành phố Ciudad Juarez sát biên giới Mỹ, làm ai cũng sợ; thứ hai, bà sẽ ra tranh cử năm 2012, tự ví mình như Ronald Reagan tái thế và khẳng định bà dư sức đánh bại ông Obama - làm cho ngưòi ta hết sợ mà phì cười.

Vừa qua, một cựu dân biểu bảo thủ người Cộng Hòa ở Florida, nay là một ngưòi dẫn chương trình cho MSNBC, đã nói rằng “Những ngưòi Cộng Hòa có một vấn đề. Nhân vật được nói đến nhiều nhất trong đảng hiện nay, một ngôi sao truyền hình trong chương trình phô diễn đời thực, không thể thắng cử. Thế nhưng chính những ngưòi lãnh đạo của đảng vẫn lo ngại rằng Sarah Palin sẽ làm cho đảng tan tác vào năm 2012 lại quá hãi sợ nên không dám nói công khai những gì họ đều than phiền riêng tư với nhau”. Ông nói rõ hơn “Dù là chuột hay là người với bộ não con ngưòi hoạt động đầy đủ và một bản thành tích mỏng như bà cũng chẳng ai dám tơ tưởng chuyện ra tranh cử. Lý lịch của bà làm cho tiều sử chính trị của Barack Obama trông đồ sộ như của Winston Churchill… Đúng là bà đang theo đuổi một giấc mơ của kẻ khật khùng”. Ông cũng đề cập một cách phê phán việc bà so sánh resumé của bà với resumé của ông Reagan, việc bà phê bình dòng họ Bush là kiêu kỳ, xa rời quần chúng, việc bà thôi ngang nhiên nhiệm kỳ thống đốc bất kể dư luận và trách nhiệm đối với cử tri, và nay bà đang chạy theo việc làm tiền bằng chuyện lên đài làm show và bán sách.

Nhưng có một chuyện ông Joe Scarborough đã không nói tới. Đó là thái độ của bà đối với bà thượng nghị sĩ cùng tiêu bang và cùng đảng Cộng Hòa của bà. Bả đã lỡ một dịp có thể được xưng tụng là một chính khách với tư cách lỗi lạc. Cho nên rõ ràng suốt đời bà sẽ chỉ là một nhà chính trị. Vì người ta chờ đợi bà sẽ gọi cho bà thượng nghị sĩ, chúc mừng bà đã thành công trong bầu cử, và cũng nói rằng ông Joe Miller, ngưòi ra tranh cử chiếc ghế này tại Alaska, sẽ ngưng chuyện kiện tụng, khiếu nại về kết quả bầu cử, vể sự chính xác trong chuyện đếm phiếu. Bằng cách điện thoại như vậy, bả sẽ cho thấy chẳng phải chỉ có đàn ông mới biết anh hùng, mã thượng, quân tử, mà đó là đặc tính của con ngưòi nhân bản, văn minh, có tư cách, đặc tính của một chính khách. Tiếc thay, bà đã không làm được chuyện đơn giản đó, hoặc là vì mải miết chạy theo chuyện bán sách, nhưng chính yếu là vì cái tâm của bà không có, hoặc có mà quá nhỏ, cho nên những chuyện hận thù cá nhân đố kỵ ganh ghét phá hoại làm mờ đi nhu cầu phải có một hành động phải đạo, có thể làm cho con ngưòi bỗng dưng lớn hẳn.

Gia đình bà thượng nghị sĩ có một truyền thống chính trị ở tiểu bang này. Cha bà nguyên là Thống đốc Alaska, đã chỉ định bà làm thượng nghị sĩ năm 2002, và năm 2004 thì bà được bầu làm thượng nghị sĩ của tiếu bang - phụ nữ đầu tiên từ Alaska được bầu vào Quốc Hội,và cũng là người đầu tiên đượ sinh ra ở tiểu bang này có vinh dự đó. Nhưng cha bà lại thua nhà chính trị trong cuộc bầu cử thống đốc năm 2006 bởi vì ông không chú tâm đúng mức đến vòng sơ bộ của Cộng Hòa. Trong cuộc bầu cử ở Alaska năm nay, bà thượng nghị sĩ tái ứng cử, nhưng vấp phải Joe Miller là người của Tea Party và của nhà chính trị đưa ra trong vòng sơ bộ của đảng Cộng Hòa. Bà nghị sĩ thua ở sơ bộ - giống như cha mình bốn năm trước đó. Nhưng bà tin ở quấn chúng ủng hộ mình. Bà không tin bà cựu thống đốc thực sự được người dân Alaska ủng hộ. Cho nên bả đã ra tranh cử dưới tính cách một ứng cử viên “ghi danh”. Có nghĩa là ngoài hai ứng cử viên của Cộng Hòa và Dân Chủ có tên in sẵn trên phiếu bầu, ai muốn bỏ cho bà sẽ phải mang theo bút mực đề viết tên bà vào. Kết quả bầu cử bị đình trệ mãi, vì ứng cử viên Cộng Hòa, ngưòi của nhà chính trị, cứ đòi phải đếm lại từng phiếu và dò từng chữ xem ngưòi ta viết tên bà có đúng không. Đúng là ông này “cao kiến”. Tên bà thượng nghị sĩ khó nhớ, khó viết đối với người thường, mà đến 99.58% cử tri là người thưòng cả. Dễ viết sai hay thiếu chữ này, chữ nọ. Nhưng cuối cùng, thì Ủy ban bầu cử loan báo bà thượng nghị sĩ vẫn thắng với hơn 10.000 phiếu trong tổng số hơn 100.000 phiếu bà nhận được. Ông Joe Miller này, tính còn “đàn bà” hơn cả nhà chính trị, cho nên đi kiện nữa. Ông giống người chính trị bảo trợ ông ở chỗ không bao giờ tự hỏi làm sao sau này mình có thề nhìn thẳng vào mặt những người khác một cách “đàn ông” .

Bà thượng nghị sĩ đúng là một chính khách. Bà giải thích rất rõ lý do vì sao bà vẫn tranh cử. Và lý do nào bà đã thắng. Bà nói: “Trong một cuộc bầu cử, vấn đề là người ra ứng cử có gì cho cử tri của mình. Rõ rệt là Joe Miller có sức thu hút đối với những ngưòi bảo thủ nặng kí. Nhưng trong tiều bang của chúng tôi, chúng ta có đến hơn 54% cử tri không muốn xếp hàng với ai cả, không Cộng Hòa, không Dân Chủ, không đảng xanh. Không gì cả. Cho nên, cần bào đảm rằng tất cả những người dân Alaska, cho dù màu sắc chính trị là thế nào, phải cảm thấy yên tâm là họ có ngưòi đại diện đúng lợi ích của họ. Cuộc bầu cử ở đây là như thế. Người dân muốn có ngưòi thể hiện sự nhất trí của cử tri, một nguòi có thể kết hợp được mọi nguòi lại với nhau để bảo đảm hiệu quả nơi chính phủ”. Bà thượng nghị sĩ hiều được sự thách đố của Tea Party và nhà chính trị, nên bà công khai tìm đến cả với người Dân Chủ và độc lập. Bà nói: “Tôi không nhìn cử tri là những người Cộng Hòa, người Dân chủ hay độc lập. Tôi nhìn họ là người dân Alaska có cùng chung niềm mong đợi: chúng tôi phải đại diện cho được họ. Hãy làm việc với những người có quan điểm đối nghịch để có những chính sách tốt khiến cho tiêu bang này, đất nước này có hướng tích cực đi tới”.

Trong phát biểu về thành công của mình, bà đã nói một chân lý không chỉ đúng với Alaska mà còn đúng cho cả nước, những điều bà nói rất đáng cho những ngưòi lãnh đạo Dân Chủ và Cộng Hòa, tại Hạ Viện và Thượng Viện, lắng nghe và suy gẫm. Bởi vậy, bà đáng là một chính khách hơn là một nhà chính trị tầm thường. Bà nói: “Tôi không cho rằng cừ tri của chúng ta đi tìm một người chấp nhận một thử nghiệm về giáo điều trung kiên của đảng này hay đảng nọ và sẽ chẳng bao giờ đi chệch hướng của đảng. Tôi nghĩ rằng cử tri muốn chúng ta suy nghĩ, và tôi nghĩ cử tri muốn chúng ta phải làm việc với nhau. Cho nên, đó là lời hứa của tôi với người dân Alaska, dù đây là người Cộng Hòa bảo thủ nhất hay là người Dân Chủ phóng khoáng nhất, tôi sẽ cố tìm ra một cách khiến chúng ta có thề tìm ra những điểm chung thỏa hiệp để cùng phục vụ tiều bang và phục vu đất nước”.

Những lộn xộn hạ lưu hiện nay ở Hạ Viện và Thượng Viện trong mấy ngày tuần này, chỉ vì người ta không biết nói như chính khách mà chỉ có ngôn ngữ hàm hồ của những nhà chính trị!
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 28444)
Mỹ đã phục kích và cô lập Trung Quốc tại hội nghị Đông Á. Nếu Trung Quốc muốn hồi phục, nước này cần phải thành công trong cuộc cạnh tranh với Mỹ và không dọa nạt các nước láng giềng.
20 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 26616)
Câu hỏi được đặt ra là tại sao bài Đáp Lời Sông Núi của Trúc Hồ lại có thể vượt không gian và đặc biệt là đường ranh Quốc - Cộng để không riêng được mọi người ưa thích mà còn được hát lên như vậy?
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 27369)
Câu trả lời có thể là: Chưa đâu, nhưng thế nào cũng đến. Đó là qui luật tuần hoàn của vũ trụ. Và những dấu hiệu nó hẳn phải đến trong môt ngày gần hơn chúng ta tưởng đã có xa gần trong tầm mắt chúng ta ...
23 Tháng Mười Một 2011(Xem: 26015)
Chúng ta học được ở Mỹ chữ “fair play” – nhưng nhìn quanh chẳng tìm ra được một thí dụ nào cho chữ đó ở Washington.
22 Tháng Mười Một 2011(Xem: 26827)
Hồi tháng tư vừa rồi, khi viết bài tựa đề “Về Sự Sợ Hãi”, GS Ngô Bảo Châu có nhận xét liên quan giới cầm quyền Việt Nam, khẳng định rằng “Không thể lấy sự cẩu thả và sự sợ hãi làm phương pháp bảo vệ chế độ”.
22 Tháng Mười Một 2011(Xem: 28875)
Trong mùa Lễ Tạ Ơn năm nay, chính sự chìm đắm trong những tư tưởng bi quan, yếm thế đó mà người ta khó thể cảm nhận được ý nghĩa “Thanksgiving” trong cuộc sống trên đất nước này.
22 Tháng Mười Một 2011(Xem: 26939)
Chỉ lo một nỗi nước Mỹ không lên được, chẳng những nó không nâng tiểu bang này lên mà còn kéo tiểu bang này xuống, giống như Hà Nội hiện nay đang làm tan hoang cả Saigon của mấy chục năm về trước ...
13 Tháng Mười Một 2011(Xem: 28489)
Nói cách khác, công việc của các nhà ngoại cảm và nhu cầu có dịch vụ của họ cung cấp điểm tham chiếu vô giá về đời sống người Việt trong thế kỷ 21.
13 Tháng Mười Một 2011(Xem: 29663)
Microblog thậm chí còn có thể biến đổi Trung Quốc – và các nhà lãnh đạo của đất nước này biết rõ điều đó. Vì thế, họ đang bàn cãi xem làm sao kiểm soát được cuộc cách mạng này.
13 Tháng Mười Một 2011(Xem: 28301)
Vấn đề Biển Đông xuất hiện một ẩn số mới khi Đài Loan tỏ cho thế giới thấy đảo quốc này dự tính ký một hòa ước với Trung Hoa đại lục và những tuyên bố gần đây của một tướng lãnh cao cấp của Đài Loan có thể khiến cục diện Biển Đông trở nên nguy hiểm hơn.
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468