Mẹ
là ngôi Chùa nhỏ
Thương nhớ hoài mùa Xuân.
Con ngồi đây quạnh quẽ,
Riêng Mẹ đã bao lần.
Mẹ là ngôi Chùa nhỏ,
Đón con về nương thân.
Mẹ là đôi mắt tỏ,
Tha cho con lỗi lầm.
Mẹ là Xuân bay qua,
Nuôi đời con khôn lớn.
Mẹ là hương sen ngát,
Về trong mộng hiền lành.
Như bầu trời lồng lộng,
Là mặt đất bao la,
Là mưa rào tuôn xuống,
Cho đường con thắm hoa.
Mẹ là nắng thênh thang,
Bình minh xưa chói rạng.
Là mây chiều lãng mạn,
Những ngày Thơ huy hoàng.
Mẹ là đêm thức giấc,
Đêm xanh biếc ngàn sao.
Là vô cùng đôi mắt,
Có sương mù trên cao.
Mẹ đi suốt mùa Hè,
Qua hối hả mùa Thu,
Và mùa Đông tất tả,
Riêng cho con mùa Xuân.
Nguyễn Đức Cường
(Tuyển Thơ Chân Dung)
_______________________________________________________
Trích Phỏng vấn của Trang Thanh Trúc (Ngày 25/03/2008):
TTT: Anh ví, « Mẹ là ngôi chùa nhỏ ». Thế còn Cha? Sao chỉ duy nhất một chữ mà thôi ?
NĐC: Như bao nhiêu người khác, tôi yêu Mẹ. Với tôi, Mẹ là một người tình đẹp nhất trên đời, một người-tình-không-bao-giờ-phụ-rẫỵ Cả đời tôi, niềm vui nhận được từ Mẹ quá nhiều, đến độ nhiều khi tôi phải ngồi lại một mình trong một góc yên lặng của đời sống để hồi tưởng, nếu không thì sẽ có một ngày, một niềm vui nào đó bị bỏ sót trong ký ức xuyên suốt tuổi thơ cho đến ngày khôn lớn, có phải tôi sẽ thiệt thòi lắm không ?
Người ta ví Mẹ là trăng sao, là biển rộng, suối hiền, là nếp một, là chuối ba hương… là gì gì đi nữa thì cũng chỉ là những cảm nhận lúc vơi, lúc đầy, về một chân dung bất tử của đời mình. Nói ngàn lời, viết muôn câu nhạc, vẽ triệu bức tranh về Mẹ của mình, bạn hãy thử đi, sẽ không bao giờ thấy đủ. Nhưng cũng không thể nào không nhắc về Mẹ. Bởi dù mất hay còn, hoặc có lúc mình vô tình lãng quên, Mẹ vẫn bàng bạc trong không gian ta sống, trong thời gian ta đi, trong tâm thức của mình.
Nhưng còn Cha thì sao nhỉ? Lạ thật, nhiều lần tôi cũng tự hỏi mình như thế, Mẹ là ngôi Chùa nhỏ là tựa đề bài Thơ viết về Mẹ, nhưng khi viết về Cha, tựa đề lại chỉ là một chữ Cha, sao không thể dài hơn danh xưng của Người?
Mẹ là người từ thuở ấu thơ, tôi có thể sà vào lòng như một con mèo bé nhỏ những khi cần hơi ấm, là người tôi có thể khóc với hay tỉ tê tâm sự, là người mà khi lớn lên bước vào đời, tôi vẫn có thể quay trở về bất kỳ lúc nào, để nương náu và chờ đợi đôi bàn tay mềm mại yếu đuối của Mẹ xoa dịu, hàn gắn tâm hồn tôi sau những lần thương tích.
Cha thì khác hẳn.
Ngay từ thuở bé, ngưỡng mộ Người bao
nhiêu, tôi lại càng không dám đến gần Người
bấy nhiêu. Dù không ai bảo, nhưng đứng
trước Người, tôi hiểu rằng mọi
niềm vui, và nhất là nỗi buồn cần phải
được chính mình… tiết chế! Tôi phải tập
lớn khôn, dù với tuổi thơ, đó chưa là
điều cần thiết, tôi phải tập hạ mình
xuống lúc thành công, và phải biết nâng mình lên khi
thất bại. Tôi phải tập đi một mình, dù
chưa ai đòi hỏi. Tôi phải tự suy nghiệm
trước những nan đề, dù chưa thật
sự một mình. Tôi phải tập chuẩn bị cho
một ngày mai bước vào đời, dù chỉ là
một chú chim non chưa vững vàng đôi cánh. Rất
hiếm khi Cha nắm lấy tay tôi, dù luôn bên cạnh.
Rất hiếm khi Cha dỗ dành, dù tôi hiểu, Người
không phải là gỗ đá.
Mẹ lúc nào cũng muốn tôi quanh quẩn một bên, Cha bao giờ cũng vẽ cho tôi một lộ trình tít tắp. Mẹ là lưu luyến quê nhà, Cha là những cuộc đi xa. Ngày xưa, trong trí óc trẻ thơ của mình, tôi thường tự nghĩ, ai đó ví Mẹ là biển, Cha là núi, chắc hẳn cũng vì như thế. Vì Biển là nơi để mình tắm mát, Núi là nơi để vượt qua… chính mình.
Nói về Mẹ, dễ dàng hơn nói về Cha nhiều. Vì Mẹ là trải ra, Cha là đọng lại. Nếu Mẹ là âm thanh của một cung đàn bất tuyệt, thì Cha là cả một cây đàn. Nắm bắt được hạnh phúc từ Mẹ không khó, vì hạnh phúc ấy luôn ở trước mặt. Nhưng để cảm nhận được hạnh phúc từ Cha, người ta cần phải đi qua một hành trình nào đó. Thời gian của hành trình ấy, đôi khi đến cả đời người!
Vì tình cảnh đất nước, tôi xa Cha Mẹ đến hơn 20 năm. Đó là một điều không may, nhưng suốt chặng đời dài đăng đẳng ấy, tôi vẫn còn có được một thứ hạnh phúc trong nhớ trong thương để tự an ủi mình. Nhớ những lúc ngồi bên ngạch cửa, nghe Mẹ tâm sự nhỏ to chuyện Hà Nội ngày nào, thời ấu thơ của Mẹ thoang thoảng gió Hồ Gươm, quyện lẫn hương trầm chùa Một Cột, sao hiền hòa và thơ mộng quá! Nhớ những lúc Cha im lặng suy tư về một thuở nào, ngắm “nắng Hè tô thắm lên môi”, nghe “thanh bình tiếng guốc reo vui”(*), để thấm thía những đợt sóng thế cuộc thăng trầm đang dội vào tâm khảm.
Chỉ khi xa rồi, tôi mới hiểu rằng cuộc đời Mẹ là một bài học về thương yêu và tha thứ, còn Cha là một vốn liếng để sinh thành và tồn tại. Giờ đây, tôi còn hiểu thêm được một điều, dù đã lặng lẽ khuất núi, âm thanh cùng bóng hình của Cha Mẹ vẫn hiện thân, không chỉ là ngọn hải đăng bên biển đời lồng lộng, mà còn là một nơi chốn rất yên và rất riêng để tôi, đôi khi thong thả tìm về…
Nguyễn Đức Cường
Sinh năm 1952 tại Sài Gòn
Cựu Học sinh Trung Học Mạc Đỉnh Chi, SG
Cựu Sinh viên Đại học Chính Trị Kinh Doanh, Đàlạt
Cựu Sĩ quan QLVNCH
Hiện đang hành nghề Đông Y tại Hoa Kỳ
Trú quán: Miền Nam California, USA
(Nguồn: trangthanhtruc.wordpress.com)