Phải
Chi Ngày Đó...
* Trần Văn
Lương
Nhân
cái chết của một người không quen biết.
Ngụm
khói vỡ lau mặt người
trắng bệch,
Mẩu thuốc tàn cấn lệch
nửa vành môi.
Chiều lao
chao, chân vấp váp liên
hồi,
Đường nghĩa
địa, nắng lôi thôi buồn
tẻ.
Ngôi mộ mới nằm im lìm
quạnh quẽ,
Người thẫn
thờ lặng lẽ đứng trầm ngâm,
Sau ánh mắt
lặng câm,
Nỗi hối hận vẫn âm thầm lấp
ló.
x
x x
Em yêu dấu,
phải chi ngày xưa đó,
Anh biết rằng sẽ có cảnh hôm
nay,
Thì chúng mình đã chẳng
phải chia tay,
Chẳng gánh chịu lắm đọa đày cách trở.
Ba năm cơm đường cháo chợ,
Anh quắt quay khổ sở đêm ngày,
Tự mắng mình quên hạnh
phúc trong tay,
Chân khờ dại miệt mài theo ảo
vọng.
Ba năm thả mồi bắt bóng,
Ngông cuồng mơ biển rộng trời xa,
Để giờ đây, lòng chua xót nhận
ra,
Thiên đường
chính là mái nhà duyên
nợ.
Anh đã trách oan em
làm đổ vỡ,
Những gì mình gây dựng
thuở hàn vi,
Đâu biết rằng giọt nước cuối tràn ly,
Là kết quả của những gì đi trước.
Phải
chi anh biết được,
Rằng suốt ngày em xuôi
ngược đó đây,
Trở về nhà khi anh
đã ngủ say,
Cũng vì bởi tương lai bầy con nhỏ.
Phải chi anh hiểu rõ,
Lý do làm em cãi cọ
cùng anh,
Thì nhà mình
đâu lâm cảnh chiến tranh,
Khi hai đứa
khăng khăng giành phần thắng.
Nhìn cha mẹ oang oang lời
cay đắng,
Đàn con rụt
rè như rắn mùng năm,
Níu tay nhau,
rón rén kiếm
chỗ nằm,
Mắt ti hí lén thăm
dò cuộc chiến.
Việc phải đến cuối cùng rồi đã đến,
Anh lạnh lùng đề xướng chuyện chia tay,
Bao ân nghĩa
sâu dày,
Vì nông nổi,
phút giây đành tan rã.
Rồi mỗi người mỗi ngả,
Đàn con tất
tả theo em.
Anh một mình, cuộc sống mới dần quen,
Mừng tưởng
sẽ chóng quên ngày tháng
cũ.
Nhưng qua những chuỗi đêm dài mất ngủ,
Nhìn ánh đèn, ủ rũ nhớ người thân,
Đếm tháng năm theo lá
úa rơi dần,
Anh chợt thấy mình sai lầm nghiêm
trọng.
Ôm gối lẻ, lòng thẹn thùng với bóng,
Thoáng ngậm ngùi nghĩ đến mộng đoàn viên,
Thầm mong câu tha thứ
của vợ hiền,
Mơ vực dậy chút tình duyên đã
chết.
Nhưng đau đớn, trời xanh kia khắc
nghiệt,
Anh bàng hoàng khôn xiết
lúc nghe tin,
Em đơn côi một tối
bỏ gia đình,
Bỏ con cái, đăng trình về chốn ấy.
Phải
chi anh biết vậy,
Thì đã không lần lữa bấy lâu nay,
Để khi anh chua xót
muốn giãi bày,
Thì em hỡi,
tiếc thay đà quá trễ.
Anh xớ rớ một mình trong tang lễ,
Họ hàng xem anh như
kẻ qua đường,
Mỉa mai nhìn những giọt lệ tiếc thương,
Đang lã chã
cuối chặng đường hối lỗi.
Anh nào dám mong
gia đình thứ tội,
Vì dù cho
sám hối đến bao lần,
Cũng không sao chuộc lại được một phần,
Những sai sót, lỗi lầm anh mắc
phải.
Xưa trót lỡ gây
nên điều oan trái,
Phút giây này, đành trọn hái buồn đau.
Chỉ khi mình đã
vĩnh viễn mất nhau,
Mới hiểu được thế nào là ly
biệt.
x
x x
Gió lạc bước rên từng hồi thê thiết,
Nghĩa trang nhờ, người mỏi mệt lang thang.
Cành cây khô, trong
tiếc nhớ trễ tràng,
Nhẹ rải xác lá vàng
trên mộ mới.
* Trần Văn Lương
Cali, 12/2010