Làm người tử tế
Những cơ hội trong đời
Một đêm mưa gió đầy trời cuối thu của năm 1890, một đôi vợ
chồng già nọ bước vào sảnh đường
rộng lớn của một đại khách sạn, hai
ông bà bước đến quầy tiếp tân để
ghi tên lấy một phòng trọ. Người quản lý
khách sạn ái ngại nói với hai vợ chồng này:
- Chúng tôi rất lấy làm hối tiếc, tất cả
các phòng ngủ của khách sạn đều đã
được đặt hết vào tối hôm nay vì chúng
tôi có một cuộc tiếp tân lớn của một
đoàn thể suốt trong tuần lễ này. Nếu
như là lúc bình thường thì tôi rất sẵn lòng
đưa ông bà sang nghỉ tại những khách sạn
của những đồng nghiệp của chúng
tôi ở ngay khu vực gần đây nhất. Thế
nhưng trong một đêm mưa to gió lớn như
thế này mà lại phiền nhiễu quí khách như vậy
thì thật tế tôi không an tâm chút nào
cả. Tôi xin đề nghị quí khách cứ
tạm cư ngụ tại phòng nghĩ ngơi của tôi.
Tuy rằng phòng này không sang trọng như những phòng
khách hạng nhất nhưng tôi xin bảo đảm
với hai vị là phòng ngủ này rất tươm
tất, có đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ
và nhất là đúng tiêu chuẩn phòng ngủ của
những khách sạn hảo hạng trong thành
phố Philadelphia nầy. Tối hôm nay tôi
trực đêm cho nên tôi chỉ cần nghĩ lưng trong
phòng nghĩ ngơi nhân viên là đủ rồi.
Trước lời đề nghị
hợp tình hợp lý và thái độ thành khẩn
của người quản lý khách sạn, hai vợ
chồng ông khách vui vẻ chấp nhận đề
nghị này. Họ ngỏ lời cảm ơn
người quản lý tốt bụng và sau đó hai ông
bà đã ngủ lại một đêm an
lành trong phòng nghĩ của viên quản lý.
Ngày hôm sau, đôi vợ chồng già nầy thu
dọn hành lý và đến quầy tiếp tân để
thanh toán tiền phòng. Người quản lý
đã có mặt tại đó với bộ mặt
tươi tỉnh. Ông ta nhận lấy chìa khóa phòng
và ngỏ lời với hai vợ chồng người
khách:
- Ông bà ngủ tại phòng nghĩ ngơi của tôi chứ
không phải phòng ngủ của khách sạn cho nên chúng tôi không
dám nhận tiền của ông bà. Hy
vọng là ông bà đã có một đêm yên nghỉ ngon
giấc.
Ông khách già tỏ ý hài lòng với cung cách đối xử
lễ độ của ông quản lý khách sạn nên đã
nói lời khen ngợi:
- Ông quả thật là một mẫu người quản
lý mà tất cả những ông chủ khách sạn trên
thế giới này đều mong được dịp
cộng tác. Không chừng một này nào
đó tôi sẽ giúp ông cất một ngôi khách sạn
lớn tại New York.
Ba năm sau, vào một buổi sáng mùa đông, ông
quản lý khách sạn nhận được một lá
thư bảo đảm từ bưu điện.
Người viết bức thư kể lại câu
chuyện hai vợ chồng ông khách già đã trú
ngụ trong đêm mưa gió và đã được sự
tiếp đãi nồng hậu của ông quản lý này. Trong
bức thư còn kèm theo một thiệp
mời và một vé xe lửa khứ hồi hạng
nhất từ Philadelphia đến New York. Thiệp
mời ngỏ ý mời ông ta đến New York chơi
một chuyến để hai vợ chồng già năm
xưa có dịp thù tiếp ông.
Ông quản lý khách sạn nể lời nên
đã sắp xếp đến New York một chuyến.
Tại thành phố lớn nhất thế giới này, ông
quản lý đã dò theo sự
hướng dẫn trong thiệp mời để
đến ngay góc đường 5th Ave and 34th street
để gặp vợ chồng người khách năm
xưa. Ngay tại góc đường này là phòng tiếp tân
choáng ngợp của một khách sạn cực kỳ sang
trọng mới vừa dựng bảng khai trương.
Ông khách năm xưa xuất hiện với bộ quần
áo sang trọng bậc nhất đã vỗ vai vị
quản lý vừa cười vừa nói:
- Ba năm trước, tôi đã nói tôi sẽ giúp ông cất
một ngôi khách sạn và sẽ đặt dưới
quyền điều hành của ông, không biết ông còn
nhớ không?
Ông quản lý há hốc mồm không nói lên lời:
- Ông là ai? Tại sao ông lại chọn tôi?
Chẳng hay ông có kèm theo điều
kiện gì cho chức vụ điều hành này
không?
Ông khách già mỉm cười nói:
- Tôi tên là William Waldorf Astor, tôi mời ông đến đây
để cai quản lấy khách sạn này mà không có
một điều kiện nào khác cả. Tôi đã từng nói, ông chính là một mẫu
người quản trị lý tưởng mà tất cả
mọi người chủ khách sạn trên đời này
đều mong có dịp được hợp tác cùng.
Khách sạn vừa mới khai trương
đó là khách sạn Waldorf gồm có 450 phòng ngủ
và hơn 1000 nhân viên phục vụ vào năm 1893
đã kết nối với khách sạn Astoria kế
cận khai trương vào năm 1897 để trở thành
tổ hợp khách sạn Waldorf-Astoria đã là một ngôi
khách sạn lớn nhất thế giới thời bấy
giờ. Còn ông William Waldorf Astor là
một tỉ phú có rất nhiều bất
động sản tại New York mà về thứ
hạng thì chỉ đứng sau dòng họ
Rockefeller một chút mà thôi. Sau nầy khách
sạn Waldorf-Astoria đổi địa chỉ sang 301 Park
Ave, còn vị trí đầu tiên tại góc đường
5th Ave và 34th Street được đập phá để
xây dựng thành Empire State Building. Ngày nay khách sạn
Waldort-Astoria tượng trưng cho những sự sang
trọng bậc nhất của thành phố New York. Khách sạn này là nơi cư ngụ của
hầu hết những vị nguyên thủ quốc gia
đến thăm xứ Hoa Kỳ.
Bạn có biết người quản lý trong câu
chuyện trên đây là ai không? Ông ta là George C. Boldt, người
đã có công đưa tên tuổi của gia đình Waldorf
lên ngôi vị hoàng đế khách sạn trên thế
giới. Song song với việc điều
hành hệ thống khách sạn Waldorf-Astoria, ông
cũng là chủ nhân của một hệ thống
khách sạn nổi tiếng khác mà chính
bản thân ông cũng là một trọc phú của
nước Mỹ. Có thể bạn
chưa từng nghe qua tên của ông, nhưng tôi tin
chắc bạn đã từng ăn qua một
loại sốt của ông điều chế, đó
là loại salad dressing đặc biệt có tên là Thousand
Islands.
Qua câu chuyện trên đây, chúng ta thấy
phảng phất trong đó có hình ảnh của
một câu chuyện thần thoại với khuôn mẫu
"ở hiền gặp lành". Đúng
vậy, anh chàng George Boldt đã gặp phải quí nhân là
vợ chồng của một nhà triệu phú, thế
nhưng nếu ở cương vị của một
người quản lý khác không có nhiệt tình đặc
biệt như ông thì chắc chắn chúng ta đã không có câu
chuyện thần thoại trên đây.
Trên thế gian, trong mỗi một phút giây đều
có hàng ngàn hàng vạn nhân duyên đang lướt qua bên
người chúng ta mà mỗi một nhân duyên đó
đều có thể đưa đẩy vận mạng
con người lên đến một đỉnh cao chót vót
(hoặc đáy vực vô cùng), bạn đừng nên bỏ
sót bất kỳ một mối nhân duyên với bất
kỳ một người nào, cũng đừng sơ
xuất trước một cơ hội nào để có
thể giúp đỡ kẻ khác. Ta hãy cố gắng
học hỏi để có một sự nồng nàn,
nhiệt tình đối với mọi người,
mọi sự việc thì có thể một ngày nào đó chúng
ta sẽ trở thành "quí nhân" cho chính bản thân
của chúng ta.
Ghi chú: Câu
chuyện trên đây đã được trích
dịch từ nguồn website:
http://www.snopes.com/glurge/waldorf.asp
(Nguồn: Nghiệp Nguyễn, thunhan1-2@yahoogroups.com)