Chốn Xưa
Về chốn xưa, hoa đào không nở
Đồi thông xanh, héo úa cả đời
Giọt Mozart, sương chiều rớt vội
Hồ xuân phai, vắng bóng mây trôi
Chiều giọt mưa, em qua suối nhỏ
Mặt trời buồn, nước cạn giòng khô
Dấu phôi phai, hồn anh bỏ ngỏ
Cơn gió lùa, bờ trán nhấp nhô
Cả một đời, ngồi nghe gió hú
Đỉnh cheo leo, sương khói mịt mù
Có một lần, em qua nơi đó
Để hồn sầu, buốt lạnh thiên thu
Hoàng Kim Châu
Văn Khoa