MÙA KHỔ HẠNH
Em chợt đến nét cười âu yếm quá
Ấm đời ta cơn bão rớt cuối mùa
Khuya em về qua phố cũ nghe mưa
Linh hồn nhỏ, bao u hoài nuối tiếc
Em hỡi em ! Tóc ai bay tiền kiếp
Xanh một giòng suối ngọt, nét môi thơm
Ta nhìn em, bốn bể giá băng tan
Sầu hận cũ bỗng phai mờ theo gió
Em hỡi em ! Thiên đường dù bỏ ngõ
Không có em ta lặng lẽ quay về
Giữa trần gian đọa lạc những si mê
Bàn tay nhỏ em ôm đời hệ lụy
Em đi rồi, gió mưa tràn thế kỷ
Bụi thời gian mờ mịt lối tinh cầu
Những bến bờ đưa tiễn, bước chân đau
Mùa khổ hạnh đã lấp vùi nhân thế
Trùng dương ơi ! Muôn đời còn kể lể
Triệu năm qua trái đất vẫn quay đều
Sỏi đá nào than thở với rong rêu ?
Lòng vô định biển dâu mờ mịt lối.
Phùng Minh Tiến