
Dalat Vắng Anh
Một mình em lang thang trên con dốc nhỏ
Mimosa nỡ vàng và Dã Qùy vương vấn gót chân
Chợt thấy lòng buâng khuâng
Nhớ thương ngày tháng cũ
Xa mù như khói sương
Lãngbãngnhưbóngmâycuốitrời
Em cúi mặt để nghe lòng chợt khóc
Chiều nghiêng nghiêng hôn tóc mây dài
Em lạc loài bên bở phố nhỏ
Bước chân buồn cỏ dại nhớ nhung ai
Trời vào Thu
Nên Dalat mặc áo sương mù
Mây đang xuống thấp..trời gần lại
Mà sao mình xa nhau
Ngày không anh không lung linh nắng lụa
Lá Thông xanh không vương vấn rơi nhanh
Lòng hoang vắng như hoa tím dại
Lặng lẽ buồn trên cỏ ướt chiều mưa
Em về lối xưa tay nhỏ che trời nắng
Ngậm ngùi nỗi nhớ thầm gọi tên anh!!!!
Huỳnh Thị Tâm
Gửi ý kiến của bạn